Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1649: Trò chuyện!

Sau đó, hai người Vương Song, Dương Mạt yên tĩnh ở trong thôn chờ đợi, Thạch Thiết vẫn còn có chuyện khác, vì vậy, nhóc con xung phong nhận việc dẫn đường, giới thiệu Thạch Thôn cho hai người Vương Song.

Từ lịch sử của Thạch Thôn, đến Thạch Thôn hiện tại, từ chỗ một nhà có mấy con gà, đến một nhà có mấy con chó nhóc con đều biết rất rõ, quả thực có thể thuộc lòng.

- Ha ha, xem ra tiểu tử này gây ra không ít tai họa cho bọn họ!

Vương Song và Dương Mạt cười ha ha nói.

Nhóc con lè lưỡi, giống như cũng biết đã không cẩn thận đã làm lộ chuyện của bản thân, hắn dẫn hai người tới chỗ cây liễu bên cạnh cổng thôn, ân cần giới thiệu cho bọn hắn,

- Hì hì, các ngươi nhìn đi, đây chính là Thủ Hộ Giả của thôn bọn ta, bọn ta cũng gọi nó là Liễu Thần đấy! May mà có Liễu Thần, nếu không thì, thôn làng ở trong Thập Vạn Đại Sơn đã sớm đã bị yêu thú san bằng.

- Liễu Thần?

Vương Song nghe vậy, thần sắc ngưng trọng, thế gian này không phải ai cũng dám dùng từ “Thần” để xưng hô, không phải là không thể dùng, mà là không thể chịu được, nếu một võ giả được gọi là “Võ Thần”, như vậy trong u minh sẽ bị thiên đạo cảm ứng được, nếu bản thân không có thực lực tương xứng, e rằng rất nhanh sẽ phải chết.

Cây liễu già trước mắt được gọi là “Liễu Thần”, lại không có chút thái độ nào, điều này nghĩa là, đối phương đã có đủ thực lực để gánh vác danh xưng này!

- Xem ra là sư huynh đệ chúng ta nhìn nhầm rồi!

Vương Song và Dương Mạt liếc nhìn nhau, chậm rãi cất lời.

Cũng đúng, có thể trở thành Thủ Hộ Giả trong một nơi hoang dã nguy hiểm trùng trùng thế này, sao có thể tầm thường được!

Vương Song có phần vui mừng vì bọn họ không sinh lòng ác ý đối với Thạch Thôn, nếu không, một khi đối mặt với kẻ được xưng là “Liễu Thần”, bản thân hắn và Dương Mạt không biết có thể chống đỡ nổi hay không!

- Chả trách sư tôn bảo chúng ta phải hết sức cẩn thận, chỉ vừa mới tới Đông Tinh Vực, đã gặp phải thiên tài và cường giả như vậy!

Trong lòng bọn họ không ngừng lẩm bẩm.

Hai cành liễu của cây liễu già trước mặt đung đưa theo gió, giống như đang chào hỏi hai người bọn họ, nhóc con lại bắt lấy cành liễu, đung đưa như xích đu.

- Ha ha…

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nhóc con, hai người Vương Song cười khổ một tiếng. Đoán chừng toàn bộ Thạch Thôn cũng chỉ có tiểu tử này dám làm như thế này!

Đến chập tối, mặt trời đã khuất sau núi, ánh chiều tà dường như bao phủ cả thôn trại thành một tầng sương mù nhàn nhạt, một đám người có chút vui mừng từ đằng xa đi đến, chính là đám người trưởng thôn.

- Trưởng thôn về rồi!

Một tiếng hô vang lên, mọi người trong thôn đều tập trung đến cửa thôn, có chút xúc động nhìn đoàn người trước mặt, dẫu sao, trong những người này đều có người là phu quân, phụ thân, hoặc là nhi tử của họ!

Số người trở về ước chừng có bốn mươi, năm mươi người, rất nhiều người bị thương, cụt tay gãy chân cũng có, nhưng mọi người cũng không quan tâm, mà lại vô cùng phấn khởi, bởi vì bọn họ mang theo rất nhiều thú săn trở về, mang về một lượng lớn thú săn, có voi ma mút to một ngọn núi, còn có tê giác hai đầu, còn có cả cự hổ hai cánh…

Tất cả những con mãnh thú kia đều đã chết, máu tươi còn lưu lại trên vết thương.

- Nhiều thú săn vậy!

Thạch Thiết đã đi đến cửa thôn, nhìn thấy những thứ đám người trưởng thôn thu hoạch được, vô cùng kinh ngạc nói.

- Ha ha, không ngờ bảo vật xuất thế, khiến không ít yêu thú trong Thập Vạn Đại Sơn mơ ước, lại có thể giúp chúng ta thu hoạch được nhiều như vậy!

Phía sau trưởng thôn, một nam tử nhìn vô cùng vạm vỡ cũng hưng phấn nói.

- Ha ha, những người ở Phong Thôn kia còn muốn vây giết bọn ta, kết quả bảo vật của Thạch Thôn chúng ta xuất thế, bị chúng ta dọa sợ đến chết khiếp!

Một vài đại hán có chút phấn khích nói.

- Đúng vậy, nhiều con mồi thế này, bây giờ đều rơi vào trong tay của chúng ta, có lẽ đủ để chúng ta ăn trong vòng một năm!

- Thật sự là ông trời phù hộ, Thạch thôn chúng ta không cần phải đi săn trong vòng một năm!

Không ít người phấn khích bởi lời nói lúc nãy, mà trưởng thôn lúc này cũng không để ý đến lời bàn luận của mọi người, mà nhìn về phía Thạch Thiết.

- Nhóc con đâu?

- Trưởng thôn gia gia!

Hắn còn chưa dứt lời, ở xa xa đã truyền tới thanh âm phấn khởi của nhóc con, nhìn thấy nhóc con, trưởng thôn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói.

- Xem như tiểu tử ngươi trung thực, không đi ra ngoài!

- Trưởng thôn, nhóc con hôm nay có lén lút đi ra ngoài!

Ban đầu Thạch Thiết định giữ bí mật cho nhóc con, nhưng hắn lại không muốn lừa gạt trưởng thôn, hắn hiểu rõ rằng lát nữa khi giới thiệu Vương Song và Dương Mạt vẫn phải nói ra chuyện của nhóc con!

Thà như vậy, nói ra ngay từ đầu thì tốt hơn!

Lập tức, Thạch Thiết chậm rãi kể lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm nay!

Một bên, nhóc con vốn đang vui vẻ nhưng khi nghe Thạch Thiết cáo trạng mình với trưởng thôn, ngay lập tức gục đầu xuống, quay người lại định rời đi, nhưng lại bị trưởng thôn bắt được, lạnh lùng hừ một tiếng.

- Được rồi, nhóc con, ta vừa nói, ngươi đã chạy trốn ra ngoài, còn suýt chút nữa gặp nguy hiểm, thế nào, không để lời ta nói ở trong lòng đúng không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận