Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2108: Kiếm Tử, Thần Chiến!

- Nhân loại, ngươi muốn chết, giết hắn, đoạt lại bí bảo nhất tộc của ta!

Cao thủ Bá Thiên Hổ Nhất Tộc ánh mắt lạnh lùng, năm người đồng thời nói, cao thủ trong tộc phía sau hóa thành một khối hỗn loạn, lao thẳng giết về phía trước!

- Ầm ầm.

Tựa như vô số cổ chiến xa nghiền ép làm chấn động tinh hà.

Đối mặt với vô số cao thủ Yêu tộcc, sắc mặt đối phương bình tĩnh, giống như là nhìn một đám con kiến hôi, trường thương trong tay chấn động, một thương đánh ra!

- Ầm.

Chiến ý khủng bố bốc lên, tựa như vô số núi lửa bộc phát, giống như mười vạn mặt trời nổ tung, chiến ý khủng bố ẩn chứa có thể phá vỡ vạn vật, hóa thành vô số thương ảnh.

- Bù, bùm...

- A a…

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, giống như một trận cuồng phong quét qua tầng mây, thiên thạch dập tắc, càn quét thiên địa, cao thủ Yêu tộc Bá Thiên Hổ Nhất Tộc trong nháy mắt bay ngược ra ngoài, hóa thành tro tàn!

Một thương, vẻn vẹn chỉ là một thương, đại quân Bá Thiên Hổ Nhất Tộc, dưới một thương này đã trực tiếp sụp đổ!

- Rít.

Nhìn thấy một màn này, Vương Song và Tiểu Thất hít một hơi khí lạnh.

- Loại chiến lực này cho dù thiếu niên Thánh Giả cũng chưa chắc có!

Vương Song lẩm bẩm.

Hắn tự nghĩ, cho dù mình đối mặt với một thương này, có lẽ cũng phải toàn lực ứng đối!

- Làm càn!

- Nhân tộc lớn mật, hôm nay không chém ngươi thành tửng mảnh nhỏ, Bá Thiên Ngũ Hùng ta không cách nào cùng bẩm báo lại lão tổ!

Bá Thiên Ngũ Hùng nhìn thấy một màn này, nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, liên thủ giết tới, năm người liên thủ, khí tức kinh thiên động địa.

- Giết.

Lão đại trong Bá Thiên Ngũ Hổ trong tay xuất hiện một thanh búa thật lớn, tản ra một cỗ khí tức chém nứt thiên địa, cách đó không xa, một tiểu tinh thần nổ tung.

- Hừ!

Trong mắt nam tử hiện lên một tia lạnh lùng, tuy rằng chỉ có Tinh Chủ tu vi đỉnh phong, thế nhưng thực lực này đã đến mức độ đáng sợ!

Một thương quét ngang, tinh hà nổ tung, trong tinh không nổi lên kịch liệt ba động và gợn sóng.

- Keng.

m thanh kim thiết giao kích xuất hiện, nam tử đánh ra một thương, chiếc rìu khổng lồ trong nháy mắt bị nghiền nát, một thương không ngừng trực tiếp rơi vào trên ngực đối phương, thân thể lão đại trong Bá Thiên Ngũ Hổ bay ngược ra ngoài.

- Thương ý thật đáng sợ!

Bá Thiên Ngũ Hùng còn lại bốn vị sắc mặt biến đổi, liên thủ công sát, chấn động khủng bố hiện lên, hóa thành một đạo ánh sáng xuyên thấu, tinh tú đều nổ tung ra.

Bọn họ liên thủ một kích, cho dù tôn giả cấp cao cũng sẽ tập trung đối phó.

Nhưng đối mặt với một kích này, nam tử dường như không nhìn thấy, vẫn như cũ là dùng một thương đâm ra, một thương giống như trời lở, tựa như ngập lụt, long trời lở đất.

- Ầm.

Khi một thương đánh ra, phía sau nam tử có một thân ảnh mờ ảo hiện lên, cao tới vạn trượng, chiến ý vô biên, trực tiếp dung hợp trong một thương này!

Phía trước nhất thời phát ra ánh sáng vô lượng, ánh sáng thần thánh chói mắt hủy diệt hết tất cả, cái gì cũng nhìn không rõ, ngay cả thanh âm cũng biến mất, chỉ có một đoàn ánh sáng rực rỡ.

Ước chừng trôi qua thời gian một chén trà, phía trước mới dần dần sáng sủa lên, mới nhìn thấy rõ ràng hết thảy trong đó.

Bá Thiên Ngũ Hùng, năm vị cường giả Bá Thiên Hổ Nhất Tộc này, lúc này tựa như chó chết nằm ở trong tinh không, không có một chút khí tức!

Vẻn vẹn chỉ có ba thương, một thương sau so với một thương trước đáng sợ hơn, sau ba thương, cao thủ Bá Thiên Hổ Nhất Tộc toàn bộ trực tiếp bị đánh chết!

Nam tử thu lại trường thương, giống như hoàn thành một chuyện nhỏ không đáng kể.

Làm xong tất cả, nam tử liếc mắt nhìn vị trí chỗ của Vương Song!

- Gà đất ngói chó!

Nam tử lạnh lùng nói, xoay người định rời đi, đám người Vương Song đều lẳng lặng nhìn một màn này.

Một tên đáng sợ như vậy, bọn họ cũng thật sự không dám trêu chọc.

Nhưng đối phương xoay người, bỗng nhiên thân ảnh dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía một phương hướng khác.

- Nếu đã tới, vậy thì đi ra đi!

Nam tử ngữ khí lạnh lùng nói.

Đám người Vương Song nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nhìn về phía một phương hướng khác, nơi đó hư không run rẩy, một đạo thân ảnh màu xám tro chậm rãi từ xa xuất hiện, từng bước một, trong tinh không nổi lên một tia gợn sóng...

Đám người Vương Song nhìn chằm chằm vào bóng người đột nhiên xuất hiện này.

Đợi đến gần, bọn họ mới thấy rõ, đây là một thanh niên áo xám, mày kiếm mắt tinh, dáng người mảnh khảnh, trên mặt đối phương mang theo một nụ cười, nhìn qua tựa như gió xuân hiu hiu.

Đây là một người nam tử mà khi ai nhìn vào cũng không sinh ra ác ý, giống như là một khối ngọc thạch ấm áp.

Nhưng không biết vì sao, Vương Song nhìn đối phương, giống như là nhìn thấy một thanh kiếm ngang trên bầu trời, một kiếm nghiền nát trời đất.

- Kiếm Tử!

Bỗng nhiên, ánh mắt nam tử cầm súng nổi lên sóng gió, lần đầu tiên trở nên vô cùng nghiêm túc.

- Thần Chiến, đã lâu không gặp!

Nam tử được xưng hô là Kiếm Tử mỉm cười, dường như ngay cả tinh không trong nháy mắt đều sáng ngời lên!

- Thần Chiến, là hắn!

Nghe được cái tên này, Vương Song cùng Tiểu Thất đều biến sắc, trong nháy mắt nhớ tới lời nói của Thần Sơn trong Thời Quang Thần Tông lúc trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận