Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1646: Cứu nhóc con! (2)

- Grào.

Một tiếng rống giận vang lên, không chút do dự, trong nháy mắt con tê giác hai đầu điên cuồng bộc phát, đánh về phía đám người Phong Thôn!

- Không hay rồi, con tê giác hai đầu, nhanh ngăn lại!

Nhìn thấy con tê giác hai đầu, mấy chục người Phong Thôn đều cả kinh, không kịp nghĩ đến chuyện của tiểu tử kia, chuyện quan trọng nhất trước mắt là ngăn con tê giác hai đầu lại, không chỉ vậy, một khi bị đối phương đụng trúng, đám bọn họ đừng mong trốn thoát!

Một đám người nhao nhao động thủ, hai gã cảnh giới Tiên Thiên cầm đầu, lãnh đạo những người khác cùng chiến đấu với con tê giác hai đầu, cho dù bọn họ có là cường giả cảnh giới Tiên Thiên, thế nhưng thực lực bọn hắn quá thấp, so sánh Tiên Thiên con tê giác hai đầu cường đật nếu không kém là một bậc thì cũng là nửa bậc.

- A...

- Cứu mạng...

Trong đám bọn họ, thỉnh thoảng lại vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết, đây đều là bị con tê giác hai đầu đánh giết, sức mạnh con tê giác hai đầu vô cùng đáng sợ, lại có hai cái đầu, tấn công càng không thể xác định được, thời gian còn chưa đến một nén nhang, một đám người Phong Thôn đa bị tổn thất nặng nề, hai cường giả cảnh giới Tiên Thiên cầm đầu cũng bị đánh trọng thương.

Nhóc con đã trốn ở đằng xa từ lâu, từ trong một tán cây rậm rạp thò đầu ra đứng ở xa nhìn một màn này, mắt to híp lại thành vầng trăng khuyết.

Có thể ngăn cản đám người Phong Thôn ở chỗ này, chờ đến khi trưởng thôn nói chuyện trở về, chắc chắn trưởng thôn gia gia sẽ nhìn mình nhìn với con mắt khác. trong lòng nhóc con rạo rực nghĩ.

- Các ngươi đi trước đi, ta đến ngăn hắn lại!

Lúc này, trong tay hai võ giả Tiên Thiên xuất hiện một thạch đao tản ra hào quang óng ánh, một cỗ khí tức vượt qua cảnh giới Tiên Thiên mơ hồ phát ra.

- Nghiệt súc, chết cho ta!

Một người trong đó đánh ra một kích, đao quang mạnh mẽ lướt qua, con tê giác hai đầu trước mắt trực tiếp biến thành Tê giác hai đầu, một cái đầu bị chém rơi xuống!

- Grào.

Tê giác hai đầu ngửa mặt lên trời gào to, một luồng hào quang màu xám trắng xuất hiện trên cơ thể, hóa thành một chùm sáng, đánh về phía võ giả bị trọng thương kia!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, võ giả kia thậm chí còn không kịp tránh né, cứ như vậy bị đánh thành mảnh vụn.

Tê giác hai đầu hoàn toàn phát điên, liều mạng đánh giết đám người Phong Thôn ở xung quanh, một võ giả Tiên Thiên khác cũng không quan tâm gì nữa, chạy trốn về phía xa, vừa vặn chạy về hướng nhóc con đang đứng!

- Không hay rồi!

Nhóc con giật mình, biến sắc, lặng lẽ trốn ở trong tán cây, đáng tiếc, khoảng cách ngày một gần, võ giả Tiên Thiên đang chạy trốn vẫn phát hiện được nhóc con trong tán cây.

- Người nào, đi ra cho ta!

Tên võ giả này căng thẳng khẽ quát, một đạo nguyên lực hóa thành bàn tay đánh về phía bên trong tán cây.

- A, bị phát hiện rồi!

Nhóc con bỗng nhiên ngã trên mặt đất, một đôi mắt to vô tội nhìn đối phương!

- Là ngươi!

Nhìn thấy nhóc con, tên võ giả này tức đến nổ phổi, nếu không phải tên tiểu tử thối này không biết từ nơi nào dẫn theo con tê giác hai đầu chạy tới, bọn họ làm sao lại tổn thất nghiêm trọng như vậy!

- Tiểu Súc Sinh, ngươi đúng là tự tìm chết!

Phát hiện được Tê giác hai đầu ở phía sau đuổi theo là để giết những tộc nhân khác, ánh mắt tên võ giả này lộ ra tia sát ý, thân hình vừa động, một chưởng vươn ra đã muốn đánh chết nhóc con trước mắt, để an ủi những người vô tội vừa mới chết thảm!

- A, tên này thật lợi hại, ta đánh không lại hắn!

Nhìn thấy tên võ giả này đánh tới, nhóc con không có ý định kiên cường phản kháng, ngay lập tức xoay người muốn chạy trốn, hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng lời trưởng thôn gia gia nói với mình, giữ lại rừng xanh,không sợ không có củi đốt.

Bây giờ mình đánh không lại kẻ trước mặt, thế nhưng đợi đến khi mình lớn lên, một tay cũng có thể đánh cả trăm người!

Trong lòng nhóc con không ngừng tính toán, lại xem nhẹ chênh lệch giữa mình và võ giả Tiên Thiên, cho dù thiên phú của hắn kinh người, nhưng mà dù sao cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Luyện Thể, loại cảnh giới này, đối với võ giả chân chính đều không tính là gì!

Một chưởng của đối phương hạ xuống, lập tức phong tỏa các đường lui của nhóc con, phát hiện một cỗ sức mạnh đủ để chèn ép bản thân, nhóc con lập tức sáng tỏ, trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, tựa hồ lúc này, hắn mới hiểu được sự chênh lệch giữa mình và đối phương, không phải luyện tập với các vị trưởng bối ở trong thôn vẫn luôn đơn giản như vậy sao!

- Hu hu, ta phải chết sao?

Nhóc con nhìn thấy bàn tay to hạ xuống, ở trong lòng thầm nghĩ. Nước mắt nó “lộp độp” chảy ra, giống như là bị cắt đứt tuyến lệ, suy cho cùng cũng chỉ là một nhóc con ba tuổi, làm sao có thể thản nhiên mà đối mặt với sinh tử!

- Ha ha, tiểu tử này cũng biết sợ hãi!

Một trận cười khẽ vang lên, nhóc con trừng to mắt, nhìn thấy Vương Song bỗng nhiên xuất hiện trước mắt ngăn cản bàn tay to kia lại.

- Ngươi, ngươi là ai?

Nhóc con mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nhìn Vương Song, dường như không hiểu tại sao Vương Song lại cứu mình, nhưng mà nó rất nhanh đã kịp phản ứng lại, lập tức lên tiếng, ngọt ngào cảm tạ Vương Song,

- Cảm ơn đại ca ca đã cứu ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận