Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1067: Cảm giác kỳ quái (2)

- Nói như vậy, thủ lĩnh của căn cứ địa Hắc Thủy hẳn là mạnh nhất rồi! Nếu ta cũng có thể có được thực lực như đối phương thì tốt biết bao!

Một thanh âm rất nhỏ vang lên, thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn bị Phương Thanh nghe được.

- Ha ha, chỉ dựa vào ngươi, A Thiết, đừng nằm mơ nữa, đừng nói là ngươi, ta cũng không dám hy vọng xa vời có thể đạt tới nhất giai, có thể trở thành Tiến Hóa Giả cấp chín ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi!

Phương Thanh cười to một tiếng, lần nữa hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

- Đồng thời, ngươi nói sai một điểm, mặc dù chúa tể gia của căn cứ địa Hắc Thủy là một cường giả, nhưng muốn nói là mạnh nhất, vậy thì hoàn toàn không tính, ta nghe ngóng ở căn cứ địa Hắc Thủy, nghe nói hiện tại toàn bộ Hoa Quốc chia làm mấy siêu cấp thế lực, mỗi một siêu cấp thế lực đều có mấy chục vạn nhân khẩu, có vũ khí mạnh nhất, Tiến Hóa Giả cường hãn nhất, đừng nói biến dị thú, Thi Triều đại quy mô cũng không cách nào rung chuyển được căn cứ địa của những thế lực này!

- Người sống sót ở những căn cứ địa này mới là thiên đường, không chỉ có hoàn cảnh sinh tồn vô cùng an toàn, nghe nói còn có Linh Cốc, hình như là một loại lương thực tràn ngập linh khí, ăn vào có thể tấn thắng tố chất thân thể của một người, bảo vật này người bình thường cũng có thể có được, chậc chậc, đây mới cuộc sống nè!

- Dưới mấy siêu cấp thế lực cũng là đại hình thế lực, thường thường cũng có mấy vạn nhân khẩu, có thành tường kiên cố, truyền tin hoàn chỉnh, còn thức ăn nước uống sạch sẽ!

- Cường giả chỗ nào cũng có, thủ lĩnh của căn cứ địa Hắc Thủy cũng chưa được xem là nhân vật có tiếng tăm gì trong đại hình thế lực đâu.

- Căn cứ địa Hắc Thủy chỉ được xem là tiểu hình khu vực, lần này các ngươi hiểu rõ thủ lĩnh của căn cứ địa Hắc Thủy thuộc tầng thứ nào rồi chứ?

Phương Thanh cười cười giải thích nói, những tin tức này là do trước kia hắn tiến vào căn cứ địa Hắc Thủy vô tình đạt được, hiện tại phổ cập cho những người khác biết, nhất thời làm cho hắn có một cảm giác ưu việt cao cao tại thượng.

- Vậy người mạnh nhất là ai, nhiều cao thủ như vậy, chắc chắn có người mạnh nhất, phải có người mạnh nhất được nêu ra làm tấm gương để làm mục tiêu chứ! Như vậy mới có thể kích phát Tiểu Vũ Trụ trong lòng ta!

Một chàng trai chỉ mới mười tuổi có chút kiên định mở miệng, trong mắt chớp động dâng lên tia sáng hi vọng!

Những người khác cũng dùng ánh mắt sốt ruột nhìn về phía Phương Thanh, muốn từ trong miệng hắn biết được càng nhiều tin tức.

- Mạnh nhất?

Phương Thanh hơi nhíu mày một chút, dường như suy tư, có chút không xác định mở miệng:

- Hình như trong lúc vô tình ta có nghe qua rồi, nói là trong tất cả cường giả ở Hoa Quốc có một người được xem là người mạnh nhất!

Nghe vậy, trong mắt mọi người đều lộ ra tia sáng, càng có người vội vàng truy vấn:

- Là ai?

Ngay cả Miêu Vong cũng hiếu kỳ nhìn sang, lỗ tai dựng thẳng lên, muốn từ trong miệng đối phương nghe thấy rốt cuộc là ai, lại có thể được người ta công nhận là đệ nhất!

- Vương Song của căn cứ địa thành phố Giang Nam!

Phương Thanh chậm rãi mở miệng, trong mắt lóe lên một vòng sùng kính:

- Nghe nói đây là thủ lĩnh của căn cứ địa thành phố Giang Nam một trong bốn đại siêu cấp căn cứ địa, thực lực vô cùng cường hãn!

- Ngay cả Zombie cùng Vương giả trong biến dị thú cũng không dám coi thường đối phương, thậm chí dưới tay người này còn thu phục hai biến dị thú vô cùng kinh khủng!

Không biết vì sao, nghe thấy cái tên này, Miêu Vong cảm thấy trong đầu mình có thứ gì đó bị kích động, giống như một tia chớp rơi vào não hải, muốn xé rách, dường như có thứ gì đó sắp bộc phát ra!

- Chậc chậc, đây chính là Tiến Hóa Giả đỉnh phong của toàn nhân loại, thực lực căn không phải là thứ chúng ta có thể tưởng tượng được!

Phương Thanh nói:

- Đời này nếu có thể đến căn cứ địa Thành phố Giang Nam một chuyến cho dù có chết cũng đáng!

Trong mắt mọi người cũng hiện lên một vòng ước mơ, đây chính là sự tôn trọng đối với thực lực của cường giả.

Lúc mọi người đang ở đây cảm thán, Phương Thanh phát hiện thần sắc của Miêu Vong có chút hoảng hốt, không khỏi nhẹ giọng gọi một câu:

- Miêu Vong, ngươi sao thế?

Nghe thấy thanh âm của Phương Thanh, Miêu Vong từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, ý niệm lăn lộn trong đầu dần dần lắng lại, chỉ có một hai quanh ảnh vô cùng mông lung.

- Ta không sao.

Miêu Vong lắc đầu, ra hiệu bản thân không có việc gì, nhưng mà trong lòng đã quyết định đợi đến lúc trở về sé điều tra một chút quang ảnh trong đầu rốt cuộc là cái gì.

Thấy thế, Phương Thanh không nói thêm gì nữa, mang theo mọi người tiếp tục chạy về phía trước.

Rất nhanh, một ngày trôi qua, đám người Phương Thanh thu hoạch được không ít con mồi, ba con khỉ biến dị, một con heo rừng biến dị, còn có hai con Dã lang biến dị!

Một đoàn người cao hứng bừng bừng đến Miêu Trại, xa xa có thể nhìn thấy đám người Miêu Đóa Nhi cách đó không xa đang ở bên bờ sông giặt quần áo.

Nhìn thấy Miêu Vong, Miêu Đóa Nhi có chút hưng phấn thả quần áo trong tay, bước loạng choạng tiến lên.

- Vong ca, ngươi trở về rồi!

Miêu Đóa Nhi mừng rỡ nhìn Miêu Vong, trong mắt có vẻ quan tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận