Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 186: Kế hoạch (2)

- Vấn đề này trước đó ta cũng từng nghĩ qua, nhưng mà vẫn chưa có thời cơ thích hợp, cũng không phải thời cơ, cho nên chưa nhắc tới!

Đổng Châu ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, nhìn Vương Song, cười:

- Bây giờ, nếu Hoàng lão đệ đã nói ra, ta cũng cảm giác rất chính xác.

- Đổng di, ngươi có đề nghị gì không?

Vương Song hiếu kỳ hỏi, biết là một chuyện, nhưng làm, lại là một chuyện khác, bây giờ là thời đại Mạt Thế, có một địa phương có thể đặt chân cũng không dễ, nào còn nơi nào nữa chứ!

Hoàng Thiên Hằng nói rấ đúng, muốn đổi một địa phương khá, nhưng bây giờ, nơi nào có địa phương như vậy, chẳng lẽ muốn hắn tấn công thành thị, với chút nhân thủ này, ở trong thành thị ngay cả một chút bọt nước cũng không đánh nổi hơn nữa còn bị cắn nuốt ngay cả cặn cũng không còn.

- Trước đó ta vẫn luôn nghiên cứu về địa đồ bên ngoại, ngược lại ta đã phát hiện ra một nơi rất tốt!

Đổng Châu mỉm cười, nhìn chung quanh liếc mọi người, mở miệng nói:

- Kim Ngưu trấn, là một trấn nhỏ gần chỗ này, cách chỗ chúng ta khoảng năm mươi dặm, hai mặt núi vây quanh, chỉ có một con đường di chuyển qua trị trấn nhỏ này, nơi đó còn có một dòng sông, cùng một số hồ nước, ngược lại là nơi vô cùng thích hợp cho chúng ta sinh hoạt!

Nói xong, trực tiếp xoay người rời đi, đến gian phòng của mình, lấy ra một phần địa đồ, mở ra, hiện ra trước mặt mọi người. Chỉ một chỗ trên đó giải thích cho mọi người.

- Chỉ cần chúng ta ngăn chặn một bên, chỉ cần số lượng Zombie không quá nhiều, như vậy chúng ta không cần lo lắng vấn đề an toàn!

Mọi người càng nghe ánh mắt càng sáng, nhìn Đổng Châu, không khỏi kính nể trước đó còn cho rằng Vương Song trước đó quyết định bổ nhiệm của Đổng Châu có chút lỗ mãng, hiện tại cảm thấy Vương Song quyết định quá chính xác, có một quân sư phòng ngừa chu đáo như vậy, bọn họ cũng có thể giảm bớt một số giai đoạn cong vòng vèo, đỡ lãng phí nếp nhăn.

Hoàng Thiên Hằng cũng hơi kinh ngạc nhìn Đổng Châu, trước đây bản thân hắn cũng vô cùng bội phục nữ nhân này, vậy mà ở nơi này, nàng đã sắp xếp bố cục rõ ràng cho Vương Song rồi, xem ra cũng có chủ ý giống như, có một đối thủ cường đại như thế, xem ra, ngày tháng sau này sẽ không nhẹ nhõm gì đâu!

Tâm lý suy nghĩ chuyển động, nhưng bên miệng không ngừng tán thưởng Đổng Châu nhìn xa trông rộng.

- Tốt, quá tốt, hai ngày nữa ta tự mình dẫn người qua Kim Ngưu trấn này nhìn xem, nếu quả thật có thể, chúng ta sẽ trực tiếp chuyển dời đến Kim Ngưu trấn!

Vương Song vỗ bàn một cái, có chút hưng phấn, quả thực giống như người ngủ gật mà có người đưa tới gối đầu, một tin tức tốt như thế, Vương Song cũng cả thất bản thân có chút may mắn vì lúc ấy cứu được mẫu nữ Đổng Châu, người này quả thực chính là cứu tinh của mình mà.

- Đến lúc đó, ta cũng đi cùng nhìn xem!

Hoàng Thiên Hằng cũng mở miệng cười nói.

- Ta cũng đi!

- Ta cũng đi!

Rầm rầm, trong nháy mắt mọi người giống như vỡ tổ vậy, đều ồn ào muốn đi, đại sảnh trong nháy mắt giống như trở thành chợ bán thức ăn vậy.

- Khụ khụ!

Vương Song ho khan một tiếng, nháy mắt im lặng, giống như không có gì xảy ra vậy, ngồi tại chỗ của mình.

Mọi người nói chuyện phiếm một hồi, rồi tự mình rời đi, về phần nơi ở của bọn hắn đã sắp xếp một căn biệt thự khác gần căn biệt thự này rồi.

Không biết là vô tình hay là cố ý, Hoàng Bối Bối bị Hoàng Thiên Hằng trực tiếp lãng quên, không dẫn đi cùng mà lưu tại nơi này. Có chút mất tự nhiên bất an nhìn Vương Song.

Thái Hiểu cùng Triệu Hân một trái một phải, kéo bả vai Vương Song, trực tiếp đi vào phòng, lúc đóng cửa lại có chút khiêu khích nhìn Hoàng Bối Bối, ý tứ rất rõ ràng, muốn cùng bọn họ đoạt nam nhân, trước hết phải hỏi qua bọn họ có chịu không nữa.

Trên giường, Triệu Hân có chút nghi hoặc mà hỏi Vương Song:

- Tiểu Song, tại sao ngươi lại giao chức vị quan trọng như vậy cho Hoàng Thiên Hằng! Thực lực hắn cũng không yếu, vạn nhất…

- Đúng vậu, ta thấy Hoàng Thiên Hằng kia tâm tư rất thâm hậu! Không thể không phòng! Ngươi còn sắp xếp cái người tên Đặng Mai kia ở bên cạnh Lý Tân, còn giao cho Chu Ảnh chức vị đội trưởng!

Một bên khác, Thái Hiểu cũng mở miệng nói, dường như có chút bất mãn với sự sắp xếp của Vương Song.

Hai nữ nhân này, bây giờ cũng bắt đầu buông xuống địch ý, cùng nhau đối phó địch nhân chung —— Hoàng Bối Bối!

Vương Song cười, nhẹ nhàng ôm ngọc thể bóng loáng của Triệu Hân:

- Chính vì như thế, cho nên ta mới có thể cho hắn chức vị phó tổng đội trưởng, không làm vậy, làm sao hắn an tâm được đây, đồng thời ta cũng đã giải tán đội ngũ của hắn, cũng như là đền bù tổn thất đi!

- Về phần vạn nhất, ha ha, chỉ cần thực lực của ta đủ mạnh, mặc kệ là hắn, hay là một số người, đều khó có thể làm ra chuyện khiến ta thất vọng, bọn họ không có can đảm này!

Vương Song tự tin mở miệng, dáng vẻ tự tin chắc chắn kia khiến hai nữ nhân kia có chút mê say.

Nói xong, nhìn về phía Thái Hiểu:

- Nhưng chuyện khác, các ngươi cũng không cần hỏi, ta tự có dụng ý riêng!

Thanh âm có chút lạnh lùng, nhất thời khiến Thái Hiểu giật mình, nhớ tới Vương Song không thích bản thân bất mãn với quyết định của hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận