Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1239: Thiên phú nhị phẩm thượng đẳng! (2)

Đám người Đỗ sư huynh hoàn toàn bién sắc, Đỗ sư huynh đang trong trạng thái dương dương tự đắc trong nháy mắt tỉnh táo lại, giống như lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ!

Ánh sáng màu lam sáng chói, bia đá trong suốt giống như một khối lam thủy tinh, tía sáng chói mắt kia chiếu rọi khiến mọi người không mở nổi mắt, bọn họ nhìn thấy trước mắt là một thiếu nữ, ánh mắt còn chấn kinh hơn.

Bọn họ cũng không dám tin, chỉ là một Thanh U Thành mà lại xuất hiện người kế tục có thiên phú nhị phẩm thượng dẳng.

- Được không?

Thiếu nữ trước mắt thoạt nhìn chừng mười bảy tuổi, một thân la sam màu hồng nhạt, gương mặt tròn tròn, nhìn cực kỳ đáng yêu, nhưng ngữ khí lại vô cùng cao ngạo, trông giống như là một tiểu thiên nga kiêu ngạo vậy.

Thiếu nữ lúc này đang lãnh ngạo nhìn đám người Đỗ sư huynh.

Nhưng mây người Đỗ sư huynh cũng không để ý đến thái độ của thiếu nữ, vẻ mặt của Đỗ sư huynh tươi cười, hòa ái hỏi thiếu nữ,

- Vị cô nương này, còn chưa biết phương danh của ngươi?

- Trầm Linh Nhi!

Thiếu nữ lạnh nhạt lên tiếng, mặc dù thực lực của bản thân chỉ là cảnh giới Hậu Thiêu, nhưng nàng lại không sợ mấy đệ tử Thanh Nguyên Tông cảnh giới Tiên Thiên trước mặt này, triển lộ tư chất của mình, chí ít ở bên trong Thanh Nguyên Tông có thể được đãi ngộ của cấp bậc đệ tử chân truyền, việc gì phải quan tâm đến những đệ tử nội môn này.

- Thì ra là Trầm cô nương, ngươi đã thông qua trắc thi, nhưng xin chờ một chút, một lát nữa nhóm các ngươi sẽ cùng về Thanh Nguyên Tông, đến lúc đó tự nhiên sẽ có tiền bối của tông môn đến đón Trầm cô nương!

Đỗ sư huynh cười ôn hòa nói, thiên phú nhị phẩm thượng đẳng, tương lai chí ít cũng là cường giả Hóa Thần đỉnh phong, thậm chí cấp bậc tinh cchủ cũng có rất nhiều, sao hắn có thể chỉ vì thái độ của đối phương mà làm đắc tội một thiên tài như vậy được!

Thậm chí còn phải lấy lòng đối phương, chờ đến khi sau này lỡ như đối phương thật sự trưởng thành, bây giờ bản thân kết thiện duyên thì có thể có tác dụng rồi!

Nghĩ đến đây, thái độ của hắn càng hiền lạnh hơn.

- Hừ, còn phải tiếp tục chờ đợi!

Trầm Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, có một chút không vừa ý, nhưng vẫn biết quy củ của Thanh Nguyên Tông, nhanh chân đi sang một bên, nhìn thấy các thiếu nam thiếu nữ có chút kính sợ nhìn mình, cổ của thiên nga trắng có chút nâng lên, dường như cảm thấy mình đứng đợi cùng đám người này chính là một sự vũ nhục.

Xuất hiện một nhị phẩm thượng đẳng, mọi người ở xung quanh đều như dậy sóng, ai cũng đều vô cùng hâm mộ nhìn Trầm Linh Nhi, đây chính là Thiên Chi Kiêu Tử, không ngờ đến ca đệ tử của Thanh Nguyên Tông cũng phải khiêm tốn một chút, không dám đắc tội với đối phương chút nào!

Bọn họ cũng đều là thiếu niên thiếu nữ, cũng phát vọng bản thân được đãi ngộ thế này, nhưng hiện thực đả kích người quá lớn, từng bước đi đến, phần lớn đều nhận được ba chữ "Không hợp cách" vô cùng lãnh khốc!

- Hừ, một đám phế vật, còn dám đến trắc thí!

Thanh Nguyên Tông buồn bực ngán ngẩm nhìn tất cả, miệng còn khinh thường lên tiếng.

Thanh âm của nàng không lớn, nhưng đủ để khiến rất nhiều người nghe 9ược, Vương Song đứng ở trong đám người, nghe vậy thì lắc đầu, tuy tiểu cô nương này có thiên phú rất tốt, nhưng tính cách lại quá mức kiêu ngạo, đối với bản thân nàng mà nói không phải là chuyện gì tốt!

- Hừ, cũng chỉ là xuất thân mà thôi, đắc ý cái gì!

Một thanh âm tức giận bất bình bên cạnh Vương Song vang lên, Vương Song nhìn qua, không khỏi cười, đây là một tiểu tử mập, tuổi tác hẳn là không lớn, một thân thực lực cảnh giới Hậu Thiên như ẩn như hiện.

Dướng như phát giác ra được ánh mắt của Vương Song, tiểu tử mập xoay người lại, liếc mắt nhìn Vương Song một chút, lại nở một nụ cười hiền lành với Vương Song.

- Vị đại ca này, xin chào, là ta Mạnh Lãng, ngươi cũng muốn gia nhập Thanh Nguyên Tông sao?

[Chú thích: Mạnh Lãng nghĩa là càn rở]

Tiểu tử mập, à không, Mạnh Lãng lên tiếng hỏi.

Thấy dáng người của đối phương nặng khoảng chừng một trăm năm mười kí, Vương Song hoài nghi nghiêm trọng tên nhóc này chạy bộ đường dài có khi sẽ mệt chết.

- Ừm!

Nhưng mà, Vương Song cũng không có tâm tư gì quản chuyện của người khác, gật đầu, nhàn nhạt đáp.

- Ha, vị đại ca này, ta thấy diện mạo của ngươi bất phàmxem ra thiến phú nhất định kinh người, việc gia nhập vào Thanh Nguyên Tông giống như ván đã đóng thuyền.

Tuy dáng người của tiểu tử mập vô cùng đầy đặn,nhưng lời nói lại khiến người ta dễ chịu, ngay cả Vương Song cũng không sinh ra cảm giác ác ý đối với người này.

- Vị đại ca này, còn chưa thỉnh giáo quý danh?

Tiểu tử mập thổi phồng xong, vẻ mặt hiếu kỳ nói, giống như là học sinh tiểu học hỏi thầy giáo vậy, bản thân khiêm tốn đến cực điểu.

- Vương Song

Vương Song nhàn nhạt đáp lại.

- Thì ra là Vương đại ca, thất kính thất kính.

Mạnh Lãng khách khí nói, lập tức nhìn xung quanh một chút, trông giống như ăn trộm vậy, thấp giọng nói với Vương Song ở bên cạnh,

- Vương đại ca, ngươi chắc chắn không biết lai lịch của Thanh Nguyên Tông nhỉ?

- Lai lịch của nàng ra sao?

Vương Song nhíu mày, hiếu kỳ hỏi, hắn cũng vô cùng hiếu kỳ, dù sao cũng là thiên phú nhị phẩm thượng đẳng, mạnh hơn mình nhiều, người có được loại thiên phú này hẳn bối cảnh cũng rất lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận