Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2398: Dị vực!

- Ha ha, ta có thể nhắc nhở ngươi một điều, hắn vẫn chưa chết, còn cụ thể thế nào, bản thân ngươi đi điều tra sẽ rõ.

Thanh Liên Đế Quân bỗng nhiên cười một tiếng, nói.

- Cái gì, hắn không chết!

Nghe vậy, ánh mắt Vương Song lóe lên hào quang sáng chói, giống như hai mặt trời nhỏ!

Vương Song vô cùng chấn động, hắn còn tưởng rằng Thạch Hạo đã chết, dù sào cũng bị dị vực mang đi, dựa vào thiên phú khủng khiếp của Thạch Hạo, lại có thể buông tha cho một tuyệt thế thiên kiêu như hắn sao?

Bây giờ Đế Quân nói đối phương vẫn còn sống, đây là tin tức chấn động đến thế nào chứ.

Nếu là người khác nói, Vương Song sẽ không tin chút nào, nhưng là Đế Quân nói, thì tuyệt đối sẽ không sai!

Vương Song vừa định hỏi thăm tung tích của Thạch Hạo, Đế Quân đã cười khẽ một tiếng,

- Ta cũng chỉ từng thôi diễn, cho ra kết quả, còn tình huống thật sự thì không rõ, dù sao Áo Cổ cũng là một vị Đế Quân, muốn thôi diễn tình huống cụ thể của dị vực thật sự rất khó.

Nghe vậy, trong lòng Vương Song thở dài một tiếng, xem ra thật sự không thể trông cậy nhiều vào Đế Quân.

- Tiền bối, Tiếu Tiếu bây giờ đang ở đâu?

Vương Song hỏi chuyện khác.

- Nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm, sau này ngươi tự nhiên sẽ biết rõ.

Thanh Liên Đế Quân nhẹ giọng nói,

- Bây giờ đại kiếp sắp đến, tất cả mọi người đều có sứ mạng của mình.

Vương Song trầm mặc một chút, cũng cảm giác một áp lực cực lớn, càng tiến vào đỉnh phong, áp lực sẽ ngày càng kinh khủng!

Rất nhanh, Vương Song cáo từ đối phương, chuẩn bị tiến về dị vực.

Nhưng mà, cuối cùng Thanh Liên Đế Quân đưa cho Vương Song một đóa Thanh Liên.

- Luyện hóa nó, đủ để ẩn tàng toàn bộ khí tức của ngươi, giúp ngươi vào bên trong dị vực, thậm chí lúc tình huống nguy cấp hẳn còn có thể cứu ngươi một mạng.

Cất Thanh Liên xong, Vương Song lần nữa bái tạ một tiếng, sau đó rời khỏi mảnh không gian này.

Thấy thân ảnh Vương Song biến mất, ánh mắt Thanh Liên Đế Quân lóe lên ánh sáng kỳ dị.

- Hẳn là Nhân Tổ, chẳng lẽ đây là đoạn lịch sử trước khi Nhân Hoàng đánh nhau với Tổ Long sao?

- Thế nhưng, tại sao bọn họ lại muốn chặt đứt đoạn lịch sử này, thực lực của Nhân Hoàng có một không hai trong thiên địa, ai có bản lĩnh có thể khiến hắn trọng thương?

- Thời đại viễn cổ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, mặc dù là Đế Quân, nhưng ở vũ trụ này, mình vẫn có chỗ không thể nhìn thấu…

Thanh Liên Đế Quân lẩm bẩm, tựa hồ biết rõ một ít gì đó, nhưng lại có chút không hiểu.

Rời đi Chu gia, Vương Song xé mở tinh không, về tới Thiên Hoàng Bí Cảnh.

Lúc Vương Song nhìn thấy Vương Lâm, thần sắc Vương Lâm đã rất tiều tụy, râu ria xồm xoàm, cả người vô cùng chán chường, cũng chỉ có khi nhìn thấy Vương Song thì đối mắt mới có chút ánh sáng.

- Ta biết mà, ngươi đâu dễ chết như vậy!

Thanh âm Vương Lâm khàn khàn, khóe miệng nở ra nụ cười, lúc này, khí tức trên người hắn bỗng nhiên thành cảnh giới Thánh Giả.

- Ta biết chuyện của ngươi, đã đi hỏi Đế Quân rồi.

Vương Song thở dài một tiếng, tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai của đối phương.

- Đế quân có cách?

Ánh mắt Vương Lâm sáng lên, vô cùng kích động nói.

- Có cách, nhưng là cần một loại thần vật.

Vương Song nhẹ giọng nói, nói cách thứ hai ra, đương nhiên cũng chỉ nói cho một mình Vương Lâm.

Chuyện hắn tiến vào dị vực là chuyện tuyệt mật, không thể để bất cứ ai biết, nếu không, nguy cơ mà hắn gặp phải sẽ tăng lên đến mấy chục lần!

- Hồi Thiên Hương, ngươi muốn đi dị vực?

Nghe vậy, trong lòng Vương Lâm kinh hãi, sau đó truyền âm nói:

- Không được, quá mạo hiểm, ngươi vừa trở về, chưa hiểu rõ chuyện chư thiên hiện tại, ta đi, đây cũng là chuyện của ta mà!

Lúc này, khí tức chán chường trên người Vương Lâm trong nháy mắt biến mất, tràn đầy động lực, chỉ cần vợ ha8a1n tỉnh lại, hắn có thể trả bất cứ giá nào!

- Ngươi là thiên kiêu đỉnh cấp của vũ trụ của chúng ta, một khi biến mất, rất dễ bị đối phương phát giác, mà ở trong mắt mọi người ta đã chết rồi, sẽ không tạo ra quá nhiều ảnh hưởng.

Vương Song truyền âm giải thích,

- Hơn nữa, lần này ta không phải chỉ vì cứu thê tử ngươi, còn Thạch Hạo nữa, hắn bị Nguyền Rủa Chi Chủ đưa đến dị vực, Đế Quân nói hắn còn sống, ta muốn tìm hắn, đưa hắn trở về.

- Thạch Hạo còn sống?

Nghe vậy, trong mắt Vương Lâm lóe lên vẻ khiếp sợ

- Lúc trước Thạch Hạo bị đánh lén, ta và đám người Tôn Ngôn liều mạng chạy tới, cuối cùng vẫn là muộn một bước, không có ngăn lại đối phương.

Trong thanh âm của Vương Lâm tràn ngập hối hận, hối hận vì bản thân không cứu được Thạch Hạo.

- Thực lực của dị vực so ra vẫn mạnh hơn chúng ta rấ nhiều, không cần áy náy.

Vương Song nhẹ giọng nói.

- Chờ ta rời đi, ngươi cứ ở đây tọa trấn Thiên Hoàng Bí Cảnh, đồng thời nghĩ trách điều tra tung tích của Tôn Ngôn, nếu có chuyện quan trọng, có thể thương lượng với mọi người, nếu thật sự gặp phải chuyện lớn, cứ trực tiếp đến Đế Cung gặp Đế Quân.

Vương Song cẩn thận căn dặn đối phương, thực lực Vương Lâm mạnh, có thể coi là đứng đầu bên trong Thiên Minh, có thể không phân cao thấp với Lam Phong, cũng là một trong những trụ cột của Thiên Minh, có hắn tọa trấn, Vương Song cũng có thể yên tâm rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận