Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2187: Vương Lâm!

- Giúp ngươi ngăn những người khác lại, vậy thực lực ít nhất cũng phải là Bán Thánh, ta và Thu Ảnh Đồng bọn họ liên hợp lại, đoán chừng nếu chết cũng có thể chống đỡ được một đòn của Bán Thánh!

Tiểu Thất thở dài bất đắc dĩ, nói dễ dàng, bọn họ nơi này, thực lực Thu Ảnh Đồng trừ Vương Song là mạnh nhất, nhưng cũng chỉ là Tôn Giả Lục Trọng Thiên, nhiều lắm là đánh một trận với Tôn Giả Đỉnh Phong, Bán Thánh, đây là một cấp độ khác.

Nếu như muốn đánh một trận với Bán Thánh, bọn họ nhất định phải đạt tới Tôn Giả đỉnh phong!

Bọn họ đều có tự tin có thể rất nhanh đạt tới trình độ này, nhưng là, Thời gia và Thái Nhất Thần Tông sẽ không cho bọn họ thời gian!

- Không phải là ai cũng biến thái giống như ngươi, vừa mới đặt chân tới cảnh giới Tôn Giả đã đủ đối địch với Bán Thánh!

Thu Ảnh Đồng cũng liếc Vương Song một cái.

- Nếu thật sự có thực lực như vậy, chỉ sợ cũng không người nào nguyện ý giúp chúng ta.

Vương Song bất đắc dĩ lắc đầu.

Một đám người ở trong này cau mày nhíu chặt, không phát hiện hai bóng người cũng tiến vào tòa tửu lâu này.

Đó là một nam một nữ, nữ không tính là phong hoa tuyệt đại, nhưng có một cỗ khí chất dịu dàng, vẻ mặt ôn nhu nhìn nam tử bên cạnh.

Khuôn mặt nam tử cực kỳ bình thường, thuộc về kiểu thả trong đám người là tìm không thấy.

Nam tử một thân áo bào xám, lông mày luôn nhíu lại, tiến vào tửu lâu cùng với nữ nhân, chỉ có lúc nhìn nữ tử, nam tử mới có thể nở nụ cười.

Hai người vừa mới tiến vào, bốn phía nhìn thoáng qua, muốn tìm một chỗ ngồi.

- Lâm, chúng ta ngồi chỗ đó!

Nữ tử ôn nhu mở miệng, ôn hòa nhìn đối phương.

Nam tử đang muốn gật đầu, chợt thấy một bóng người cách đó không xa, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nghi hoặc, không hiểu.

Do dự một chút, nam tử mang theo nữ tử tiến lên, đi đến trước mặt cái bàn kia.

Tiểu Thất, Thu Ảnh Đồng bọn họ nghi hoặc nhìn sau lưng Vương Song, Vương Song nhìn thấy ánh mắt bọn hắn, xoay người lại, nhìn người đàn ông sau lưng mình.

- Ngươi....

Lông mày Vương Song nhíu lại, nhìn đối phương, trong mơ hồ cảm giác có chút quen thuộc.

- Vương Song đại ca!

Nam tử có chút ngạc nhiên nhìn Vương Song, trong mắt cũng có chút không xác định!

- Ngươi biết ta?

Vương Song nghe vậy, trong lòng có chút hiếu kỳ, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia tử khí, thiên nhãn mở ra, muốn tra ra lai lịch của đối phương.

Có điều, cho dù mở thiên nhãn ra, Vương Song cũng cảm giác trước mắt hoàn toàn mông lung, bản thân vậy mà không cách nào nhìn thấu đối phương!

- Ta là Vương Lâm!

Nam tử có chút kích động mở miệng:

- Ban đầu ở trong sơn thôn nhỏ trên Tà Dương Tinh.

- Là ngươi!

Nghe vậy, trong mắt Vương Song lóe lên tia giật mình, nhớ tới thân phận của đối phương, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ:

- Tiểu Lâm Tử, ngươi vậy mà cũng tới Trung Ương Tinh Vực.

Hắn nhớ tới thân phận của đối phương, lúc trước mình ở Tây Tinh Vực đụng phải truy sát, trốn bên trong một sơn thôn nhỏ, phát hiện Vương Lâm, giúp đối phương một phen!

Thu Ảnh Đồng, Dương Mạt đương nhiên không biết đối phương, Tiểu Thất ngược lại có chút ấn tượng, nhìn đối phương, hắn cũng giật mình:

- Là tiểu tử ngốc kia!

- Ngươi là?

Nghe vậy, Vương Lâm nhìn Tiểu Thất, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.

- Ha ha, ngươi đã quên lúc ấy trên vai Vương tiểu tử có một con mèo đen à?

Tiểu Thất mở miệng cười nói:

- Đó chính là bản thiếu gia!

Nghe thế, Vương Lâm cũng rõ ràng.

- Lâm, bọn họ là ai?

Lúc này, nữ nhân sau lưng Vương Lâm nghi ngờ hỏi.

Mấy người Vương Song nhìn đối phương, trong mắt cũng hiện lên một tia hiếu kỳ.

- Tiểu Lâm Tử, vị tiên tử này là đạo lữ của ngươi?

Vương Song kinh ngạc hỏi, bọn họ liếc mắt một cái là nhìn ra tu vi của nữ nhân, cảnh giới Tinh Chủ, còn là Tinh Chủ vô cùng bình thường!

- Không sai, đây là vợ ta, Lâm Uyển Nhi, Uyển nhi, đây chính là Vương Song, Vương đại ca, người ta từng nói với ngươi.

Vương Lâm đưa nữ tử đến trước người, giới thiệu cho Vương Song bọn họ.

- Gặp qua Vương Song đại ca!

Nghe vậy, Lâm Uyển Nhi mỉm cười chào hỏi.

Hai bên đều nhận thức một chút, sau đó ngồi xuống.

- Tiểu Lâm Tử, sao ngươi đến Trung Ương Tinh Vực, hơn nữa thực lực thậm chí ngay cả ta cũng không nhìn thấy.

Vương Song tò mò hỏi.

- Việc này nói ra rất dài dòng, ta đến Trung Ương Tinh Vực không sai biệt lắm 100 năm, 100 năm, hàng ngày trốn đông trốn tây.

Vương Lâm bất đắc dĩ mở miệng.

- Uyển nhi là ta gặp ở Trung Ương Tinh Vực, bị ta làm liên lụy, tông môn đều bị diệt trừ!

- Ngươi đột phá đến cảnh giới Tôn Giả?

Tiểu Thất bỗng nhiên duỗi tay ra, bao trùm trên tay đối phương, một cỗ nguyên lực phun ra nuốt vào, lập tức phát giác được tu vi của đối phương.

- Cũng chỉ là Tôn Giả Tam Trọng Thiên!

Vương Lâm có chút xấu hổ nói.

Tôn Giả Tam Trọng Thiên, Tiểu Thất thế nhưng không quên tu vi trước đó của Vương Lâm, chỉ là một người bình thường, bây giờ lại có tu vi như vậy, cái tốc độ tu hành này quả thực đáng sợ!

- Ngươi nói ngươi trốn đông trốn tây, là bị ai truy sát? Phe thế lực nào, có lẽ ta có thể giúp ngươi.

Vương Song tò mò hỏi.

- Ách, chuyện này Vương Song đại ca ngươi khả năng thật không thể giúp.

Vương Lâm do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận