Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1233: Cấm địa!

- Đây là hiện tượng bình thường, nơi chúng ta muốn đi rất xa, tạo thành động tĩnh tự nhiên cực lớn!

Vương Song trầm giọng quát, trên thực tế nếu không phải Tiểu Không nói cho hắn biết đây là cảnh tượng bình thường, e là chính hắn cũng sẽ hoang mang lo sợ.

Từng đạo thần quang sáng chói bao phủ tất cả tất cả mọi người, dường như hình thành một vùng thế giới nhỏ, ngăn cách bên trong và bên ngoài.

Hư không bên ngoài sụp đổ, biển động ngập trời, trong đó ánh sáng rực rỡ, yên tĩnh bình thản.

"Ầm"

Động tĩnh của ruyền tống trận đài càng khủng bố hơn, giống như muốn đánh nát vạn vật, tái tạo càn khôn.

"Xoẹt "

Một tiếng vang thật lớn, thần quang co vào, bao phủ toàn bộ bọn người Vương Song, một luồng dao động kỳ dị xuất hiện, không gian mãnh liệt xé toạc, lộ ra một cái cửa động khổng lồ, bọn người Vương Song cảm giác được thân thể của mình hình như đang vặn vẹo, ý thức đều dừng lại, giống như bị kéo dài.

Trong một tiếng nổ vang, ý thức của bọn họ bỗng nhiên hôn mê, không thể chịu được không gian lực kéo cự ly xa!

Mà lúc bọn họ bị truyền tống trận đài truyền tống, bên ngoài Trái Đất trong một không trung, nhân ảnh thần bí đứng lên, trên mặt dường như hiện lên một nụ cười.

- Cuối cùng các ngươi cũng đã quyết định vào trong Đại Vũ Trụ, rất tốt, xem ra cũng đã đến lúc Vạn Tộc Tranh Phong, hi vọng tên tiểu tử nhà ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.

Bóng người tự lẩm bẩm, nhìn hướng bọn hắn biến mất, tiện tay chỉ một cái, một Không Gian Quy Tắc kỳ lạ xuất hiện, hình như đã thay đổi một chút gì đó.

- Các ngươi đều là thiên tài Nguyên Thủy Mẫu Tinh Chi Thượng, mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình, vẫn nên tách ra thì tốt hơn.

- Những tên tiểu tử, cố lên, thời gian của các ngươi không nhiều...

Bòng người thần bí nhìn về phía nơi sâu xa trong vũ trụ, trong mắt có cảnh tượng tinh hà lưu chuyển, nhật nguyệt tiêu tan.

- Ta cũng nên đi, lần này có thể tìm tới Nguyên Thủy Mẫu Tinh, phát hiện năm đó ở chỗ Nhân Hoàng để lại một chút tin tức, cũng coi như là có chút thu hoạch.

Bóng người nói xong, bước ra một bước, thân ảnh biến mất, không có gây nên bất cứ tiếng động gì, giống như là cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện.

Không biết đi bao lâu, Vương Song cảm giác giống như đã trôi qua vài vạn năm, lại dường như là trong nháy mắt, chờ đến khi hắn mở mắt lần nữa, trước mắt là một khoảng tối tăm.

- Đây, đây là nơi nào?

Vương Song bất giác nhìn xung quanh mình, muốn biết bọn người Thu Ảnh Đồng và Chu Vân Nguyệt đang ở đâu, lại là phát hiện xung quanh chỉ có một mình hắn, không chỉ Thu Ảnh Đồng, ngay cả bọn người Thần Chủ cũng biết ở nơi nào.

- Ảnh Đồng, Vân Nguyệt!

Vương Song cảm thấy đầu mình có chút chóng mặt, giống như say rượu, hắn lớn tiếng gọi mọi người, nhưng lại không có câu trả lời nào.

- Được rồi, đừng gọi nữa, nơi này chỉ có một mình ngươi!

Giọng nói lười biếng của Tiểu Không vang lên, giọng nói này giống như một tia chớp, bỗng nhiên thức tỉnh Vương Song.

- Tiểu Không, bọn họ đâu? Sao không thấy ai cả?

Vương Song quay đầu lại nhìn, Tiểu Không lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung, nhìn về nơi xa.

- Ngay lúc chúng ta truyền tống , có một lực lượng cắt ngang truyền tống của chúng ta, ngoại trừ mục đích cố định của ngươi ra, những người khác đều đã bị truyền tống đến nơi khác!

Lời nói của Tiểu Không khiến Vương Song rung động.

- Là ai? Mà có thể vào giờ phút như thế này thay đổi truyền tống của chúng ta!

Vương Song có chút khó tin, hắn từng nghe Tiểu Không nói qua, một khi truyền tống mở ra, đó chính là một quá trình không thể nghịch chuyển, muốn thay đổi, cho dù là Tôn Giả cũng làm không được!

- Không rõ, có điều đối phương đã ra tay, nói rõ hắn ắt có dụng ý, thực lực của ngươi bây giờ chẳng qua chỉ mới là Tiên Thiên chi cảnh, cho dù biết đối phương là ai cũng không có chút ý nghĩa nào!

Tiểu Không không lưu tình chút nào đả kích đáp.

- Chí ít hẳn là không có ác ý với ngươi, không phải vậy với thực lực của đối phương, một ngón tay là có thể nghiền chết ngươi một vạn lần!

- Hiện tại, điều chúng ta làm là cần biết rõ chúng ta ở đâu, thuộc về Tinh Vực phương nào!

Vương Song nghe vậy, không khỏi cười khổ một tiếng, cũng phải, đối phương có thể thay đổi truyền tống của bọn họ, như vậy đương nhiên có thể không cần tốn sức chút nào để giết chết hắn, nếu đối phương đã không làm như thế, như vậy nói rõ đối phương không có gì uy hiếp với mình.

Điều lo lắng nhất là bọn người Thu Ảnh Đồng, các nàng đều là nữ nhân, thoáng một cái đi vào một thế giới xa lạ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Lắc đầu, vứt bỏ tất cả suy nghĩ trong đầu, hiện tại cần gấp nhất vẫn là biết mình ở nơi nào, mới có thể tính toán bước kế tiếp.

Ngẩng đầu nhìn về nơi xa, lúc này, Vương Song mới chú ý đến mình đang ở bên trong một khu rừng rậm, từng đạo từng cây cổ thụ xanh ngắt ướt át, chỉa thẳng lên trời, tán cây rậm rạp bao phủ cả bầu trời, hai bên, các gốc cây quấn quanh, thậm chí còn có chút kỳ hoa dị thảo, tản ra một mùi hương thơm ngát đặc biệt.

Có điều mặc dù như thế, nhưng Vương Song vẫn có một cảm giác kỳ dị, dường như cảm thấy có chỗ không đúng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận