Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 965: Không hề cô độc (2)

Vô Danh cười khổ một tiếng:

- Ở ẩn giang hồ nhiều năm như vậy, không nghĩ tới thế gian vậy mà có nhiều cao thủ khủng bố như vậy, mệt ta còn nghĩ đến Vô Thần Tuyệt Cung là đại địch của toàn bộ võ lâm Trung Nguyên, xem ra là ta lo lắng nhiều, nếu Tuyệt Vô Thần thật sự dám đếm, chỉ sợ là đi không thể về.

Mấy người nghe một trận choáng đầu, làm sao lại ra tới một người Vô Thần Tuyệt Cung.

- Hừ, mặc kệ hắn là yêu ma quỷ quái cái gì, Vương đại ca ra trận, để để trấn áp tất cả bọn đạo chích!

Đệ Nhị Mộng một bên vẻ mặt tự tin nói.

- Mộng Nhi, đừng nói bậy, cao thủ trên đời nhiều không kể xiết, một người tuổi còn trẻ, có năng lực mạnh đến mức nào!

Đệ Nhị Đao Hoàng bất mãn dạy dỗ con gái.

- Vương đại ca chính là đánh bại Kiếm Thánh, hắn nhất định là rất mạnh!

Đệ Nhị Mộng mở miệng, sắc mặt kiên định.

- Đánh bại Kiếm Thánh? Ai?

Nghe vậy, Vô Danh ngược lại có chút khiếp sợ, vội vàng dò hỏi.

Đệ Tam Trư Hoàng không đợi Đệ Nhị Mộng nói, chính là bảo Vương Song mấy người gặp được, cũng nói chuyện dạy cho hắn đao pháp.

- Thiếu niên này thật là ta ở võ lâm nhiều năm như vậy cho tới bây giờ đều chưa có nhìn qua, thậm chí cũng chưa nghe nói có một người như vậy, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nội công, đao pháp cũng đã đạt tới cấp độ đỉnh thế gian.

Sau cùng, Đệ Tam Trư Hoàng nói một câu tổng kết như vậy.

Nghe vậy, trong lòng Vô Danh càng kinh ngạc, cười nói:

- Nghe các ngươi nói như vậy, ta ngược lại là thật sự rất tò mò, thật sự muốn sớm một chút nhìn đối phương xem xem có phải kinh diễm tuyệt thế như các ngươi nói hay không.

- Chắc chắn không làm ngươi thất vọng!

Đệ Nhị Mộng tự tin nói.

Lúc này Vương Song đang cùng với Kiếm Thánh đi tới Thiên Hạ Hội, ngồi trên chiếc xe ngựa thật lớn, xe ngựa được sáu con ngựa cùng kéo, bánh xe gỗ phía dưới đều được bao bằng một lớp vải bông thật dày, làm cho xe ngựa vô cùng vững vàng.

Độc Cô Minh phía trước mang vẻ mặt kiêu ngạo mở đường, phía sau, Vương Song cùng Kiếm Thánh chơi cờ trong xe ngựa, trên thực tế Vương Song sẽ không chơi cờ, mỗi lần đều là bị đánh hoa rơi nước chảy, nhưng Vương Song không phật lòng chút nào, mỗi lần thất bại sau đó lại hưng trí bừng bừng tiếp tục khiêu chiến.

- Kiếm Thánh tiền bối, một trận chiến này, chấn động cả giang hồ, có lẽ ngàu hẳn là có thể nhìn thấy không ít người quen đó.

Vương Song đặt xuống, khẽ cười nói.

Ánh mắt Kiếm Thánh bình thản, nâng tay, lạc tử, vây khốn quân trắng của Vương Song.

- Hẳn là Vô Danh sẽ đến, Hùng Bá ta cũng không có đặt ở trong mắt, một trận chiến chân chính ta muốn cũng chỉ là Vô Danh mà thôi.

- Năm đó lấy một chiêu chỉ kém một chút bại trong tay Vô Danh, hiện tại ta sáng chế Nhị Thập Tam Kiếm, rất muốn nhìn xem Vô Danh đến tột cùng có lĩnh ngộ đến Vạn Kiếm Quy Tông hay không!

Vương Song lại hạ xuống một quân, muốn giải cứu quân trắng:

- Tiền bối, đại danh của Vô Danh tiền bối như sấm bên tai, vãn bối ngược lại muốn thử một lần!

- Ngươi muốn khiêu chiến Vô Danh?

Kiếm Thánh có chút kinh ngạc quân đen trong tay đều là quên hạ xuống.

- Đúng vậy, đợi vãn bối thắng Vô Danh tiền bối sẽ rời khỏi giang hồ, đây cũng là cách để vãn bối về nhà!

Vương Song tới bây giờ, cũng không có che dấu cái gì, hắn mơ hồ lộ ra lai lịch của mình, không thuộc về thế giới này.

Kiếm Thánh không hề bất ngờ, thản nhiên gật đầu:

- Ta nói trong chốn võ lâm khi nào xuất hiện thiếu niên như ngươi.

- Nếu lúc còn sống ta có thể đạt tới đỉnh cao kiếm đạo, có lẽ nói không chừng ta sẽ đi tìm ngươi!

Kiếm Thánh nhẹ giọng cười nói, quân đen trong tay hạ xuống, trực tiếp khiến cho quân trắng của Vương Song toàn bộ vây tử.

Suy nghĩ một chút, Vương Song cảm thấy chính mình vẫn là có điều nhắc nhở Kiếm Thánh một chút:

- Kiếm Thánh tiền bối, thật ra, võ lâm này cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ, vẫn không hề ít tuyệt thế cao thủ, mỗi một người bọn họ đều có thực lực kinh thiên động địa, có người thậm chí còn sống mấy ngàn năm!

- Ồ!

Ánh mắt Kiếm Thánh ngưng lại, giống như vô số thần kiếm bay múa, một cỗ chiến ý khủng bố xuất hiện, lập tức chợt loé ra.

- Bọn họ là ai?

- Một người tên là Đế Thích Thiên, sống hai ngàn năm, là môn chủ Thiên Môn.... .

- Một người là Võ Vô Địch, năm đó Đế Thích Thiên làm loạn, cũng là hắn trấn áp xuống.... .

- Còn có một người Thập Nhị Kinh Hoàng Tiếu Tam Tiếu, người kia nuốt ăn nội đan của Huyền Vũ xong, đoán chừng sống ba ngàn năm.... .

- Còn có thể còn có một Đại Đương Gia, Vạn Đạo Sâm La có thể nói là thần công đứng đầu thế gian......

Nghe Vương Song giới thiệu, khoé miệng Kiếm Thánh lộ ra ý cười:

- Ha ha, được, được, ta còn nghĩ đến bản thân đạt tới cực hạn của giang hồ, không nghĩ tới thế gian còn có cao thủ như vậy tồn tại, sống mấy ngàn năm, không tồi, đều là tấm bia tốt để luyện kiếm!

Kiếm Thánh cảm giác trong lòng mình vô cùng vui sướng, giống như một người đi núi, nghĩ đến bản thân đi tới đỉnh núi, không ai có thể ngồi cùng ăn với mình, nhưng đột nhiên nghe được còn có người đi xa hơn mình, nhất thời có một loại cảm giác bản thân cũng không hề cô độc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận