Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1666: Trạm thứ nhất, Bộ lạc Tử Sơn (3)

Hai người Vương Song không để ý rốt cuộc phải tốn bao nhiêu thời gian, bọn họ tới tìm thiên tài để bản thân tự ma sát, rèn luyện.

Trước mắt bộ lạc Tử Sơn hình như có vẻ rất lợi hại, có lẽ chắc có không ít thiên tài.

- Vị bằng hữu này, hai huynh đệ chúng ta phụng lệnh sư một đường đến đây, chuẩn bị cùng thiên kiêu Đế quốc Đại Tần so tài một phen, hữu duyên tới bộ lạc Tử Sơn, thấy quý bộ lạc cường giả như mây, nghĩ tới thế hệ trẻ cũng là nhân trung chi long, thấy cái mình thích là không nhịn được, chẳng biết có thể cùng thiên kiêu của quý bộ lạc so tài một phen, để nghiệm chứng những điều bản thân đã học.

Giọng Vương Song uyển chuyển, hết sức cố gắng không kích thích đối phương, chính là vì để không dẫn tới xung đột quá lớn, để cho bọn họ có thể tiếp nhận, dù sao hắn vừa tới không thể quá ngạo mạn nói như kiểu :

- Ta là ai, muốn khiêu chiến thiên kiêu Đế quốc Đại Tần, cọ sát với bọn họ, sợ rằng sẽ bị đối phương tụ tập cường giả lại trực tiếp đánh chết!

Nhưng mà, cho dù giọng hắn đã hết sức uyển chuyển, nhưng mà người đối diện nghe vậy, trên mặt thoáng qua vẻ tức giận, xem ra là muốn tìm phiền phức, bộ lạc Tử Sơn sừng sững ở vùng đất này lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa ai dám khinh thường bọn họ như vậy.

- Hỗn xược, dù sao hai ngươi chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, cũng dám khinh thường bộ lạc Tử Sơn bọn ta, xem giáo trong tay ta ăn chay sao!

Nam tử phẫn nộ, trong tay xuất hiện một thanh Cốt Chất giáo, tỏa ra sáng bóng như ngọc.

- A a, không được vô lễ.

Lúc này, phía dưới bộ lạc Tử Sơn đột nhiên truyền tới một giọng nói, một đạo tử quang chợt lóe lên, xuất hiện ở giữa không trung, nhìn Vương Song và Dương Mạt.

Đây là một nam tử trẻ tuổi, vẻ ngoài anh tuấn, một bộ quần áo tím, vóc dáng vô cùng mảnh mai, một đôi mắt dịu dàng như ngọc, trong lúc mơ hồ từng đạo ánh sáng màu tím lóe lên.

- Thiếu chủ!

Nhìn thấy sự xuất hiện của người này, sắc mặt đám người Đại Hán chấn động, có chút kinh ngạc nói.

Nghe vậy, Vương Song giật mình, đây là Thiếu chủ của bộ lạc Tử Sơn.

- Miễn lễ.

Nam tử khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Vương Song, trong ánh mắt tựa hồ như có vô số màu tím hòa hợp.

- Từ xa tới chính là khách, đây không phải là cách đãi khách của bộ lạc Tử Sơn chúng ta sao?

- Nhưng mà, Thiếu chủ, hai người này nói là muốn…

Đại Hán muốn giải thích, nhưng nam tử kia phất ống tay áo, ngăn cản lời nói của hắn.

- Không sao, bộ lạc Tử Sơn ta nằm ở một nơi hẻo lánh, cũng không có cơ hội chiến đấu cùng những thiên tài khác, hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này xem xem mình cùng thiên kiêu ở những nơi khác có bao nhiêu chênh lệch!

Nam tử khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Vương Song.

- Tại hạ là Tử Phong, không biết tục danh của hai vị là gì? Đến từ đâu?

Lời nói của Tử Phong khiến cho Vương Phong cảm thấy tràn đầy sức sống, nhìn một chút, đây mới là sự rộng lượng của người thừa kế một thế lực, thực lực như thế nào thì không thể nói trước, nhưng mà thái độ thì vô cùng khiêm tốn, ít nhất sẽ không để cho lòng người sinh chán ghét ác cảm.

Thái độ đối phương ôn hòa như vậy, Vương Song đương nhiên cũng sẽ có qua có lại, khẽ cười đáp lại.

- Tại hạ Vương Song, đây là sư đệ của ta, Dương Mạt, chúng ta đến từ Tây Tinh Vực!

Vương Mạt nói ra lai lịch của bọn họ, cũng không tiết lộ ra ngoài, khoảng cách giữa Đông và Tây Tinh Vực vô cùng xa, tam tông muốn đuổi giết hắn, sợ rằng cũng không biết đi đâu!

Cho dù hắn khơi dậy sóng to gió lớn ở Đông Tây Tinh Vực, sợ rằng cũng không thể nào cách nào truyền xa được.

Nếu dã như vậy thì bọn họ cũng không còn gì để mà kiêng dè nữa, thả lỏng tay chân.

Nghe thấy lời nói của Vương Song, trong mắt Tử Phong lóe lên vẻ kinh ngạc, thân là thiên kiêu của bộ lạc này, đối với vị trí địa vực cũng có nhận biết rất rõ ràng, nơi mà hắn đang ở là Đông Tinh Vực trong Đông Lam Tinh, một trong những tinh cầu cốt lõi của Đông Tinh Vực!

Tây Tinh Vực cách Đông Tinh Vực đâu chỉ ngàn tỉ dặm, cho dù cảnh giới Tinh Chủ muốn đi ngang qua đều cần phải hao phí nhiều năm, trừ phi mượn Thượng Cổ Truyền Tống Trận!

Mà Vương Song cùng Dương Mạt có thể từ Tây Tinh Vực đến Đông Tinh Vực, nếu như nói sau lưng của bọn họ không có thế lực, ai cũng không tin.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Tử Phong càng ôn hòa, nhìn về phía Vương Song cười nói:

- Hóa ra là ngươi đến từ Tây Tinh Vực, bộ lạc Tử Sơn bọn ta ngược lại chưa từng tiếp đãi thiên kiêu của Tây Tinh Vực, chuyện so tài có thể tạm thời để ở một bên, không bằng đến bộ lạc bọn ta ngồi một chút, để bọn ta làm hết sức với cương vị chủ nhà?

- Ách…

Vương Song cùng Dương Mạt đều có chút ngẩn người, bọn họ vốn muốn chiến đấu, nào muốn tới làm khách, nhưng mà thấy vẻ mặt chân thành của đối phương, Vương Song chần chừ một giây, trong nháy mắt đã đáp ứng.

- Vậy thì làm phiền Tử Phong huynh rồi!

Vương Song cười lên tiếng.

- A a, không phiền, có thể gặp được thiên tài của Tây Tinh Vực, là vinh hạnh của bọn ta!

Tử Phong cười một tiếng, dẫn hai người xuống vực sâu của bộ lạc Tử Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận