Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1246: Thanh Nguyên Bát Phong!

Một bên, Mạnh Lãng đi đến bên cạnh Vương Song, kể chuyện xảy ra khi nãy cho Vương Song nghe, đồng thời không quên nói thái độ của bản thân đối với Vương Song, điều này cũng khiến Vương Song đánh giá cao tiểu bàn tử hơn, tên nhóc này, rất biết tiến lùi, ánh mắt cũng cực kỳ chính xác, hơn nữa cũng không chút dối trá, đối phương đã biểu đạt cực kỳ rõ ràng, muốn lập quan hệ với mình, muốn mình che chở đối phương khi ở trong Thanh Nguyên Tông, cũng không khác gì nhận tiểu đệ lúc còn ở địa cầu là bao!

- Tiếp theo, chính là đợt khảo nghiệm cuối cùng của Thanh Nguyên Tông, chỉ cần thông qua đợt khảo nghiệm cuối cùng này, các người sẽ trở thành đệ tử của Thanh Nguyên Tông.

Liễu trưởng lão chậm rãi nói, nhìn mọi người, thân thể có chút già nua giờ phúc này lại đứng thẳng như Cự Long, một áp lực kinh khủng rơi xuống, khiến xương cốt của mọi người bị ép ầm ầm vang dội.

- Hạng mục khảo nghiệm thứ ba, rất đơn giản, thông qua khảo nghiệm của Vấn Tâm Kính, Thanh Nguyên Tông ta đã trải qua trăm ngàn năm, có hưng có suy, nhưng chưa từng tiêu vong, trở thành tông môn cường đại!

- Cho nên, tông môn không cho phép một thiên tài đã có tông môn gia nhập bản tông, hoặc ngươi là tán tu, hoặc ngươi chưa từng bước trên con đường tu hành!

- Nếu như ngươi có tông môn, hoặc là do những môn phái khác phái đến, như vậy tốt nhất là nên rời khỏi ngay lập tức, ta có thể xem như chưa thấy gì, các ngươi có thể an toàn rời đi, Thanh Nguyên Tông cũng sẽ không truy cứu, nhưng nếu như các ngươi không rời đi, vậy đến khi Vấn Tâm Kính phát hiện ra nói dối, như vậy nhẹ thì phế trừ tư cách tham gia, nặng thì trực tiếp phế trừ tu vi!

Liễu trưởng lão nhìn mọi người, thanh âm phát ra lạnh lẽo, tựa như băng truyết ngập trời,

- Bất luận tu vi của ngươi cao hay thấp, thiên phú có ưu tú hay không!

Liễu trưởng lão nói xong, trong lòng tất cả mọi người đều run lên, trong mắt một số hiện lộ ra chút dị sắc, dường như có chút dao động.

- Ta cho các ngươi thời gian nửa nén nhang để suy nghĩ, sau nửa nén nhang thì khảo nghiệm bắt đầu, đến lúc đó, các ngươi muốn đổi ý cũng không còn cơ hội nữa!

Liễu trưởng lão nói xong, cũng chỉ lẳng lặng đứng ở đó.

Mọi người nghe vậy, đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng có người bình tĩnh đứng tại chỗ, khí định thần nhàn, ánh mắt hơi lấp lóe, còn có người thì lo sợ bất an.

- Vấn Tâm Kính, một loại bảo vật dò xét tam linh của Thanh Nguyên Tông, có thể biết đực người này có phải là gián điệp của tông môn khác phái đến hay không, hoặc là bản thân có phải không có tông môn hay không.

Tiểu bàn tử thấp giọng nói với Vương Song ở bên cạnh

- Như vậy, chẳng phải mọi người sẽ không còn bất kỳ bí mật gì nữa hay sao?

Vương Song nhíu chặt lông mày, có chút khó hiểu.

Có thể trở thành một Tu Luyện Giả, ai cũng sẽ có bí mật riêng của mình, đồng thời còn có rất nhiều bí mật không thể được biết, bây giờ Thanh Nguyên Tông dùng Vấn Tâm Kính để điều tra bọn họ, vậy chẳng phải một số bí mật của bọn họ sẽ chẳng che giấu được nữa rồi sao! Nếu thật như vậy, Vương Song cũng không muốn tiếp tục ở lại đây.

- Chuyện này thì không,Vấn Tâm Kính, sẽ chỉ khiến ngươi nói ra bản thân có phải là thám tử của tông môn khác không, hoặc bản thân có phải không có tông môn gì hay không, sẽ không điều tra chuyện khác.

Mạnh Lãng thấp giọng giải thích,

- Dù sao Thanh Nguyên Tông cũng là tông môn nhất lưu, sẽ không đi điều tra bí mật của đệ tử, dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu bọn họ dám làm thế, e rằng cũng sẽ không có ai vui lòng gia nhập.

Vương Song nghe vậy, hơi thở phài, như vậy thì bản thân không cần phải quá lo lắng.

- Đúng rồi, Vương đại ca, một khi thông qua trắc thí của Vấn Tâm Kính, chúng ta sẽ trở thành đệ tử của Thanh Nguyên Tông, dựa vào biểu hiện và thiên phú của ngươi, nhất định có rất nhiều trưởng lão muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, không biết ngươi dự định sẽ chọn phong nào?

Tiểu bàn tử Mạnh Lãng dường như nghĩ đến gì đó, thấp giọng hỏi.

- Phong nào á?

Vương Song nhíu mày, hắn không biết quá nhiều về Thanh Nguyên Tông, làm sao biết được.

- Ngươi sẽ không tham gia khảo hạch mà không tìm hiểu về Thanh Nguyên Tông đấy chứ!

Mạnh Lãng nhìn Vương Song như vậy, ngạc nhiên nói, lập tức cười khổ một tiếng,

- Thanh Nguyên Bát Phong uy danh chấn toàn bộ Thanh Nguyên Tinh, không ngờ còn có người không biết.

- Bát phong? Nhưng sao ta lại thấy có đến chín ngọn núi?

Vương Song cắt ngang lời của Mạnh Lãng, nghi hoặc hỏi, tay chỉ về đỉnh núi để bị cắt đi một nửa.

Mạnh Lãng đưa mắt nhìn xung quanh một chút, ường như phát hiện không có ai chăm chú nhìn bọn họ, lập tức thấp giọng nói với Vương Song,

- Ta cũng không rõ lắm, nghe nói trước đó rất lâu phong này cực kỳ hưng thịnh, nhưng không biết vì sao, đột nhiên suy yếu, cường giả dần dần điêu linh, thậm chí truyền thừa đều đã mất đi.

- Cho nên, lẽ là phong này cũng là một trong Thanh Nguyên Cửu Phong, nhưng lại được bất kỳ ai tán thành, thậm chí người bên trong Thanh Nguyên Tông cũng không cho rằng nó thuộc về Thanh Nguyên Tông.

- Thì ra là thế.

Vương Song giật mình gật đầu, có chút hiếu kỳ hỏi,

- Trước kia đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến cho một đại truyền thừa bị đoạn tuyệt?

Bạn cần đăng nhập để bình luận