Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1878: Thế nào gọi là luân hồi

Đùng.

Trường kiếm bị chặn lại, trong mắt Độc Nhãn Hổ lóe lên một tia đắc ý, nhưng mà giây tiếp theo, mắt của hắn trừng lớn, nhìn một cây kiếm ngắn đâm sâu vào ngực bản thân, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

- Kiếm trong kiếm!

Độc Nhãn Hổ khó khăn mở miệng, nhìn thiếu niên đối diện, đột nhiên hét lớn một tiếng, từ bỏ trường đao, một chưởng đập vào ngực thiếu niên, oành một tiếng, thân thể thiếu niên bay về phía sau, xương ngực rõ ràng đã bị gãy.

- Lão đại!

- Đại ca!

Thổ phỉ xung quanh thấy thế, đều hét lên, bọn họ không ngờ đến lão đại mình vậy mà thất bại thảm hại, bị một thiếu niên giết chết!

Tầm mắt thiếu niên mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy các thổ phỉ đều đang hoảng hốt lo sợ, lớn tiếng kêu gọi, miệng lộ ra một nụ cười, hắn biết, đối phương chết chắc rồi, đoản kiếm của bản thân đã thoa chất kịch độc, trừ khi là thần tiên Đại La, nếu không, không có ai có thể cứu hắn!

- Phụ thân, ta báo thù cho người rồi!

Thiếu niên khó khăn lấy tượng gỗ từ trong lòng ra, trong lúc mơ hồ, hắn dường như thấy được phụ thân đang vẫy tay với mình..

- Tiểu Hổ, có đáng không?

Một tiếng thở dài vang lên bên tai thiếu niên.

Ánh mắt Chu Tiểu Hổ mông lung, trước mắt Chu Tiểu Hổ bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, nhìn bóng người này, đồng tử đang giãn ra của Tiểu Hổ bỗng nhiên ngưng tụ, mặc dù đã rời khỏi Chu gia thôn đã nhiều năm, nhưng Chu Tiểu Hổ liếc một chút là đã nhận ra đây là Vương Thúc đã từng làm cho mình rất nhiều đồ chơi gỗ.

- Vương... Vương Thúc!

Giọng nói khô khốc của Chu Tiểu Hổ cất lên, một chút máu tươi chảy ra theo khóe miệng, nhưng Chu Tiểu Hổ không thèm để ý chút nào, cười rất vui vẻ:

- Có thể ở thời điểm này... nhìn thấy Vương Thúc, Tiểu Hổ... Tiểu Hổ rất vui, ta... không hối hận, chỉ là có lỗi với mẹ ta để cho bà ấy... một mình ở lại thôn làng...

Giọng nói của Chu Tiểu Hổ đứt quãng, dường như đang vào thời khắc hấp hối, bị Độc Nhãn Hổ một chưởng đánh trúng, tâm mạch của Chu Tiểu Hổ đã đứt, đương nhiên, chỉ cần Vương Song cho đối phương một viên thuốc, Chu Tiểu Hổ lập tức có thể hồi phục.

- Ngươi là người phương nào, tiểu tử này giết chết lão đại, làm thịt hắn, báo thừ cho lão đại!

Cách đó không xa, một đám thổ phỉ nhìn Vương Song bỗng nhiên xuất hiện, trong mắt lóe lên một tia sát ý, mặc dù Vương Song xuất hiện quỷ dị, nhưng dựa vào đông người, bọn họ đều không quan tâm, trong mắt từng người tỏa ra tia tàn độc, bọn họ biết, lão đại chết rồi, tiếp theo sơn trại sẽ lâm vào cảnh tranh quyền đoạt lợi, nếu như người nào có thể giết chết đối phương, tương lai ngai vàng của lão đại có lẽ sẽ chính là của bọn hắn.

Cho nên, tất cả mọi người đều bắt đầu điên cuồng, các loại binh khí chém về trên người Vương Song và Chu Tiểu Hổ.

- Vương Thúc... Cẩn thận...

Chu Tiểu Hổ kinh hô một tiếng, Vương Song thở dài, mặc dù mình không có cách nào sử dụng thần thông, nhưng thân thể vẫn còn, dù cho đơn thuần dựa vào nhục thân chi lực, hắn cũng có tự tin chiến đấu cùng Tinh Chủ, chớ nói chi là lũ người phàm trước mắt này.

Thở dài một tiếng, hệt thần linh phán xét, sau một khắc, ánh mắt Chu Tiểu Hổ sửng sốt, Chu Tiểu Hổ nhìn thấy thân thể của lũ thổ phỉ bắt đầu tan rã giống như đất cát, bắt đầu từ lòng bàn chân, chưa đến mấy hơi thở, đã hoàn toàn tiêu tán.

- Chuyện này, chuyện này...

Nhìn thấy mười mấy tên tội phạm nổi tiếng trăm dặm dưới một tiếng thở dài của Vương Song đã tiêu tán, Tiểu Hổ hình như hiểu ra gì đó, vẻ mặt cười thảm:

- Quả nhiên, Vương Thúc, thúc hẳn là tiên nhân trong truyền thuyết, khó trách lúc trước thúc không bằng lòng dạy ta.

- Chuyện sinh tử, mỗi người đều cần trải qua, đây là vòng tuần hoàn của Thiên Đạo, tự nhiên có quy luật vận chuyển của nó, cưỡng ép can thiệp, đây không phải đang giúp ngươi, mà là đang hại ngươi, thế giới của Võ Giả không giống như ngươi tưởng tượng...

Vương Song thở dài một tiếng, không giải thích thêm nữa.

- Ta không trách thúc, Vương Thúc, ta biết thúc chắc chắn có ký do riêng của mình, ta muốn biết, bây giờ mẹ ta có khỏe không?

Giọng nói của Chu Tiểu Hổ càng thêm yếu ớt, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia mong chờ.

- Ta muốn quay về, Vương Thúc, thúc có thể đưa ta đến Chu gia thôn được chứ?

- Mẹ ngươi, đã qua đời một năm trước rồi.

Vương Song thở dài một tiếng, vẫn nói tin tức này cho Chu Tiểu Hổ biết.

- Ta đã biết, năm ngoái, ta bỗng nhiên cảm giác trong lòng đau xót, giống như mất đi thứ gì quan trọng nhất, ta đã đoán được, có thể là mẹ ta đã qua đời...

Nghe vậy, Tiểu Hổ cười thảm một tiếng, ánh sáng trong mắt vỡ vụn, đồng tử lần nữa chậm rãi khuếch tán.

- Vương... Vương Thúc, đưa... đưa ta về... nhà...

Giọng nói của Chu Tiểu Hổ đã bé đến mức không thể nghe được, cuối cùng, sinh mệnh khí tức cũng biến mất.

Trên bầu trời, không biết khi nào đã xuất hiện từng đám mây đen, giống như từng đám mực đen, tiếng sấm vang rền, giống như sắp đổ mưa, từng luồng gió mạnh thổi tới, thổi bay góc áo của Vương Song.

Nhìn thi thể nằm trên mặt đất của Chu Tiểu Hổ, Vương Song không có cứu chữa, trong mắt hắn lóe lên một tia mơ màng, giống như mơ hồ thấy cái gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận