Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 571: Hàng xóm xui xẻo! (2)

- Ngươi có ý gì?

Nữ nhân được tên là Đồng Vũ nghi ngờ hỏi.

- Ngươi đã bị công ty ngươi đuổi việc!

Đại hán lạnh băng nói:

- Lấy đồ ra cho nàng xem đi.

Phía sau, một tên đại hán khác lấy ra một tờ giấy, trên đó chính là thông báo Đồng Vũ bị đuổi việc.

- Bây giờ, tiền thuê nhà của tháng này ngươi sẽ không trả nổi, cho nên tranh thủ thời gian thu thập đồ đạc của ngươi, cút đi!

- Không thể nào, ta không tin đây là sự thật!

Vẻ mặt của nữ tử lập tức trở nên trắng bệch, tựa như không thể tin được mình bị đuổi việc, phải biết trong mạt thế, quan trọng nhất là phải có công việc, không có công việc, muốn sống sót cũng là một loại hy vọng xa vời.

Trước kia, nàng cũng dựa vào công việc này của mình, mới có thể sống ở nơi như thế này, thỉnh thoảng còn có thể mua ít hoa quả để ăn, cuộc sống mặc dù kém hơn trước khi mạt thế rất nhiều, nhưng so với những người khác, đã tốt hơn rất nhiều!

Bây giờ, bỗng nhiên mất đi công việc này, trong lòng nàng nháy mắt lập tức hiện lên sự hoảng sợ, một nữ nhân như nàng, một thân một mình ở chỗ này, mất đi công việc, nàng phải sống như thế nào đây, nghĩ đến sự tàn khốc hắc ám ở bên ngoài, nàng lập tức cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực.

- Nhất định là hắn, cái tên khốn kiếp Lý Trạch này, muốn chiếm tiện nghi của ta nhưng không thành công, nhất định chính là hắn giở trò quỷ, ta muốn tới chỗ chủ tịch tố cáo hắn!

Đồng Vũ có chút kích động nói.

- Lý đại thiếu bây giờ chính là tổng giám đốc của công ty tư vấn Quang Viễn, người ta theo đuổi chính là con gái của chủ tịch chúng ta, dù ngươi nói thì có tác dụng gì!

Đại hán cười lạnh nói, hơi không kiên nhẫn nói:

- Đồng Vũ, xem ở phân thượng lần hợp tác trước đó coi như vui vẻ, chính ngươi biết điều một chút, mau chóng thu dọn đồ đạc đi, chúng ta còn phải dọn phòng cho khách nhân tiếp theo sử dụng đó!

- Ngươi chắc hẳn biết thủ đoạn của chúng ta, có lẽ ngươi cũng không muốn nếm thử đâu nhỉ.

Cửa bên kia mở ra, một cái đầu dễ thương ló đầu ra, nhìn thấy cảnh này, nàng khẽ thở dài, nàng cũng nhìn thấy Vương Song, trong mắt lóe lên một sự kinh ngạc, gật đầu với Vương Song rồi vội vàng đi vào.

Vương Song nhìn thấy một màn này, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Lắc đầu, xoay người đi vào phòng.

- Tiểu Trần, ngươi đang dẫn khách nhân tới xem phòng sao?

Đại hán cầm đầu nhìn thấy nữ tử họ Trần, trên mặt lộ ra một vòng ý cười, rõ ràng bọn họ có quen biết, nhìn phòng 901, trong mắt hắn cũng hiện lên một vòng kinh thán:

- Căn phòng này chính là căn đắt nhất trong tất cả tiểu khu, lại có người đến mua, đơn hàng này, hẳn tương đương với tiền lương nửa năm của ngươi!

- Chuyện này còn chưa có bàn xong, các ngươi làm gì thì tránh xa một chút, tuyệt đối đừng dọa khách hàng của ta đó, người ta chính là nhân vật thượng tầng, hù dọa đối phương các ngươi người nào có thể gánh vác!

Nữ tử họ Trần cười mắng nói.

- Ha ha, được rồi, chúng ta đi sang một bên, đừng quấy rầy ông chủ này, các ngươi cứ thong thả, chẳng qua tiểu Trần ngươi phải ghi nhớ kiếm được tiền mời các huynh đệ ăn một bữa đó!

Đại hán mỉm cười, nói xong ánh mắt ra hiệu dẫn Đồng Vũ sang một bên, để không ảnh hưởng tới tâm tình của Vương Song.

Đồng Vũ rõ ràng cũng nhìn thấy Vương Song, nhưng mà nàng lại cắn môi, lặng lẽ không lên tiếng, dường như bị người nhìn thấy dáng vẻ chật vật như thế này của chính mình, đối với nàng mà nói chính là một sự sỉ nhục cực lớn, hơn nữa người này còn là người buổi sáng nàng đã cười nhạo.

Sau đó xảy ra chuyện gì, Vương Song không có hứng thú muốn biết, lần nữa nhìn lại bố trí bên trong căn phòng một chút, Vương Song hài lòng gật đầu, nói:

- Chính là căn này đi! Hợp đồng đâu, có mang không?

Nghe thấy lời nói của Vương Song, nữ tử họ Trần lộ ra vẻ mặt mừng như điên, vội vàng lấy một bản hợp đồng từ trong túi ra, tựa như nghĩ tới điều gì đó, nữ tử họ Trần hỏi:

- Ngài Vương, ngài muốn thuê bao lâu thế? Tiền thuê một tháng của nơi này, cần tiền thuê một tháng để thế chấp, nhưng nếu như ngài thuê một năm thì không cần tiền thế chấp!

Vương Song suy nghĩ, trước cứ thuê hai tháng đi, dù sao thời gian hắn ở cũng không lâu, chờ đến khi hắn tìm hiểu được tình hình ở nơi này sẽ rời đi, cho nên suy nghĩ một lúc, Vương Song thản nhiên nói:

- Trước cứ thuê hai tháng đi!

Nghe vậy, khuôn mặt của nữ tử lộ ra một tia thất vọng, chỉ thuê có hai tháng, nàng cũng đã kiếm được một trăm cân lương thực, chẳng qua nàng cũng không nói gì thêm, người có thể thuê hai tháng trong khu bình thường rất ít, cũng không phải người nàng có thể đắc tội!

Nói xong, Vương Song lấy ra hai cục vàng thỏi, một cục vàng thỏi có giá là một nghìn cân lương thực, hai cục vàng thỏi vừa vặn bằng với số tiền thuê nhà phải thế chấp!

Nhìn thấy Vương Song dùng vàng thỏi thanh toán, nữ tử họ Trần chỉ lộ ra một vòng kinh ngạc, nói thầm quả nhiên là người có tiền, nàng biết có một số người có tiền đều thích dùng vàng để thanh toán, rõ ràng cũng coi Vương Song giống như những người đó!

Bạn cần đăng nhập để bình luận