Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 601: Vả mặt (3)

Nhưng hắn còn chưa đi tới, đã có người chạy tới nói nhỏ vào tai hắn, sắc mặt nam nhân mặc cảnh phục dẫn đầu đột nhiên biến sắc, kinh hãi nhìn Vương Song, nở nụ cười cực kỳ khiêm tốn, lập tức chạy lon ton về phía trước, đứng bên cạnh Vương Song, hung dữ nhìn đám huynh đệ của mình

- Nhận được báo cáo, các ngươi dám ở chỗ này gây sự, lại còn đánh nhân viên phục vụ, gây thương tích nghiêm trọng. Hiện tại, ta chính thức giam giữ ngươi, bắt đi!

Cảnh sát phía sau hai mắt nhìn nhau, không hiểu sao đội tưởng của bọn họ lại như vậy, đây là người đứng thứ hai của Bộ Công Thương, hảo huynh đệ của hắn, người mà bình thường hắn luôn nhắc tới, hảo huynh đệ, bây giờ lại muốn bắt giữ người ta, hôm nay lão đại nhà mình không uống rượu mà!

- Các ngươi điếc hết rồi sao, dẫn hắn đi nghiêm hình tra tấn. Nói không chừng bọn hắn còn muốn gây nguy hiểm cho thành phố Thiên Thủy này, chúng ta nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau, tuyệt đối không thể bỏ qua cho kẻ xấu!

Nam tử quát lớn, tức giận nhìn mấy tên thủ hạ phía sau, đám ngu xuẩn này, bọn họ không nhìn thấy tình hình hiện tại sao!

Có tên cảnh sát khá thông minh trợn mắt quát:

- Những người này bị nghi ngờ gây nguy hiểm cho thành phố Thiên Thủy, nghe lời đội trưởng, bắt bọn họ về tra tấn!

Những người khác cũng làm theo, bắt mấy người mang đi, đám người kia vốn nhìn thấy cảnh sát trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng nhìn thấy bản thân bị cảnh sát dẫn đi, người nào người nấy vô cùng tức giận.

- Hu hu…

Tên Lý ca cầm đầu vẻ mặt phẫn nộ nhìn nam tử cảnh sát, muốn nói gì nhưng chỉ có thể phát ra tiếng thút thít, căn bản không thể nói thành lời.

Vương Song nhìn mấy người kia, sau đó nói với Hồ Văn Văn:

- Văn Văn, tát chúng thật mạnh vào!

Hồ Văn Văn sửng sốt, những người khác cũng sửng sốt, ngay cả nam tử mặc đồng phục cảnh sát cũng sửng sốt. Vương Song không quan tâm giơ tay nàng lên, đi đến trước mặt mấy người, âm thanh "bốp bốp" vang lên. m thanh liên tiếp vang lên, nàng không có bao nhiêu sức lực, cho dù Vương Song cầm tay nàng tát vào mặt bọn họ thì nàng cũng cảm thấy bàn tay đau nhức. Nhưng hành động này đều khiến mọi người kinh ngạc, cảnh sát còn ở đây, cứ như vậy đánh người, sao có thể!

Đám người Bạch Manh Manh, Đồng Vũ nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt phấn khích, vỗ tay ầm ĩ, họ không thèm cân nhắc hậu quả, có Vương Song ở đây họ tin tưởng dù trời có sập xuống cũng sẽ không sao! .

Khóe miệng nam tử cảnh sát giật giật, nhưng hắn làm như không nhìn thấy, lớn tiếng quát:

- Vị bằng hữu này làm tốt lắm, loại người cố ý vi phạm quy định của thành phố Thiên Thủy này ra tay không cần kiêng dè gì cả, nếu không thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu tổn hại, loại người này nhất định phải trừng trị! Đánh hay lắm!

Nghe nam tử đồng phục cảnh sát đổi trắng và đen, trong lòng tất cả mọi người đều giơ ngón tay cái lên, khó trách người ta có thể làm đội trưởng đội cảnh sát, nhìn khả năng đổi trắng thay đen này đi, có thể nói trắng thành đen, đen thành trắng.

Vương Song nghe nam tử kia nói cũng lộ ra ý cười, liếc nhìn nam tử kia, không nói gì thêm nữa, dẫn Hồ Văn Văn đến bàn của mình.

- Phù!

Thấy Vương Song không thèm để ý, nam tử mặc đồng phục cảnh sát lập tức thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ của mình, đưa bọn họ ra ngoài, đi đến trước mặt nam tử đã ra hiệu cho mình,

- Lão Hà! Lần này cảm ơn ngươi! Từ giờ trở đi, ngươi chính là hảo huynh đệ của ta, không phải lần trước ngươi nói muốn mở cửa hàng sao, cửa hàng của ngươi sau này sẽ không phải trả phí bảo kê, ta sẽ bảo kê cho !

- Hắc hắc, đa tạ, đa tạ!

Trên mặt nam nhân lộ ra ý cười, những người khác đều có chút hâm mộ, hận bản thân không sớm lên tiếng.

Những người kia sẽ có kết cục gì Vương Song không biết, có điều chắc chắn sẽ không tốt hơn, Vương Song cũng không thèm để ý, hắn đã lưu lại một tia Tinh Thần Lực trên người bọn hắn lưu, bọn họ còn sống, cả ngày đều sẽ đắm chìm trong cơn ác mộng, sống không bằng chết, đây cũng là một cái trừng phạt đối với bọn hắn.

Hồ Văn Văn ở một bên có chút câu nệ nhìn mấy người, đôi tay cũng không biết để vào đâu. Người quản lý kia thì cẩn thận từng li từng tí ở một bên, không ngừng thúc giục bếp sau mang thức ăn lên.

- Lưu Thúc, ngại quá, cho ngài thêm phiền phức.

Hồ Văn Văn nhìn giám đốc ở một bên, có chút áy náy mở miệng, giới thiệu cho Vương Song:

- Vương đại ca, đây là Lưu Thúc, lúc đầu ta có thể tìm công việc ở chỗ này vẫn là nhờ có Lưu Thúc, Lưu Thúc đối với ta cũng rất tốt, bình thường phát tiền lương cũng đều cho chúng ta nhiều một số, hôm nay một phục vụ xin phép nghỉ, Lưu Thúc để ta giúp một chút, không nghĩ tới cái này lại gặp phải phiền phức!

- Lưu Thúc đúng không, đa tạ ngươi trong khoảng thời gian này chiếu cố Văn Văn.

Vương Song gật đầu ngỏ ý cảm ơn với Lưu Thúc, từ trong túi áo móc ra một 1 tấm lương phiếu giá trị một trăm đưa cho đối phương.

Lưu quản lý nào dám thu lương phiếu của một Tiến Hóa Giả, liên tục khoát tay:

- Đứa nhỏ Văn Văn này đặc biệt nghe lời, hiểu chuyện, chỉ có thể trách ta không có năng lực lớn, muốn giúp đỡ cũng không giúp được quá nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận