Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 404: Tiệc hội!

Mặc Vũ Tình bước vào phòng, nhìn thấy Trầm Kỳ khoả thân, ánh mắt mơ màng nằm ở trên giường lớn, không kìm được mà thầm nhổ một bãi nước bọt.

- Đồ mặt dày!

Trầm Kỳ nghe thế, không chút để ý đến lời nói của đối phương, giọng nói ma mị vang lên:

- Đó là ngươi không biết điểm tốt của nam nhân!

- Vũ Tình, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi. Đây là cơ hội ngàn năm hiếm có, nam nhân ưu tú như vậy xuất hiện trước mặt ngươi, nếu không thể giữ chặt hắn, thì người hối hận cũng không còn cơ hội nữa đâu!

Nói rồi, nàng ta thở dài:

- Vũ Tình, chúng ta là hảo tỷ muội đồng thời cũng là nư nhân bình thường, Nếu muốn sống tiếp, bắt buộc phải dựa dẫm vào nam nhân cường đại. Mà Vương Song, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất! Người giống như hắn, căn bản không thiếu nữ nhân, cho nên chúng ta bắt buộc phải liên minh, mới có thể chiếm được chút địa vị ở bên cạnh Vương Song!

- Khí chất trên người ngươi có thể khiến rất nhiều nam nhân mê muội, cho dù là Vương Song cũng không ngoại lệ. Chỉ cần ngươi và ta liên minh, còn lo không có được trái tim Vương Song à! Đến lúc đó, chúng ta sẽ dưới một người, trên vạn người! Không còn phải phập phồng lo lắng, quỳ gối hầu hạ người khác nữa!

Nghe xong những lời của Trầm Kỳ nói, sắc mặt Mặc Vũ Tình thay đổi:

- Ngươi suy nghĩ đi. Lần này nếu như không phải Vương Song cứu ngươi, ngươi sẽ rơi vào kết cục thế nào, bị người khác nhục mạ, sau đó bị mang tặng cho người khác như một món hàng hoá. Đây chính là kết cục mà ngươi muốn sao?

Nghe đến đây, sắc mặt Mặc Vũ Tình thay đổi, nhưng nàng không cách nào phản bác, chỉ đành nghe Trầm Kỳ nói tiếp.

- Tin ta đi, muốn sống tiếp, chỉ có cách giành được quyền lực tối cao! Đến lúc đó, vận mệnh của chúng ta sẽ cho chúng ta làm chủ, hơn nữa chúng ta còn điều khiển vận mệnh của người khác!

- …

Từng lời nói truyền vào tai nàng, khiến ánh mắt Mặc Vũ Tình lướt qua tia kì lạ. Nàng nhìn Trầm Kỳ, gật đầu, rồi xoay người rời đi, chỉ còn tiếng cười như chuông gió vang lên ở phía sau.

Vương Song rời khỏi phòng, đi về một khu biệt thự riêng biệt. Hắn nhận được thông tin sư đoàn hai mươi mốt đã có người đến, nên hắn nhân tiện qua đó xem thử.

Đến nơi, chợt nhìn thấy bóng hình quen thuộc, mặt hắn lộ ra nụ cười. Bóng hình đó không phải ai khác mà chính là Thu Ảnh Đồng.

Người bên cạnh nàng chính là Thu Báo Quốc, hắn đang nói chuyện với một nam nhân nhìn có vẻ cường tráng.

- Vương Song, không ngờ ngươi cũng đến rồi! Lần này chúng ta lại có thể kề vai sát cánh bên nhau rồi!

Thu Ảnh Đồng đi qua, vẻ mặt nàng vui mừng hớn hở, cất tiếng nói.

Vương Song cũng rất vui mừng:

- Không ngờ lần này ngươi cũng đến, có ngươi ở đây, phần thắng cũng cao hơn!

Lời nói này của Vương Song không phải xua nịnh đối phương, mà hắn thật lòng cảm thấy như vậy. Dù sao hắn cũng biết rõ tiềm lực lớn mạnh trên người Thu Ảnh Đồng, thậm chí còn thức tỉnh một loại sức mạnh nào đó trong cơ thể, có được Phượng Hoàng Chi Lực. Nói về thực lực, thậm chí nàng còn mạnh hơn Tô Vũ, và chỉ kém hắn mà thôi! Nếu như nàng bị ép đến giới hạn, liều chết đánh ra một kích, dù là hắn cũng không dám đón thẳng lấy nó!

Có một thành viên mạnh mẽ như vậy, lòng hắn cũng hơi nhẹ nhõm.

- Ha ha, Vương Song, lâu rồi không gặp! Không ngờ lần nữa gặp lại ngươi đã là chủ của một phương rồi! Ngươi thật sự khiến đám già chúng ta cảm thấy xấu hổ quá!

Giọng nói hào sảng của Thu Báo Quốc vang lên.

- Sư đoàn trưởng Thu, không ngờ lần này lại đích thân người đến đây, xem ra trọng trách chống lại đám zombie đợt này đã giao cho người rồi!

Vương Song cũng khẽ cười, đã không còn vẻ lạnh lùng trước đây.

Dù sao hắn cũng từng tiếp xúc với đối phương, biết được Thu Báo Quốc là một người không có lòng riêng, nên cũng rất muốn giao thiệp tốt với đối phương.

Thấy hai người nói chuyện thân quen, nam nhân trung niên ở bên cạnh lộ ra nét mặt khó coi, nhưng đã biến mất ngay, sau đó nở nụ cười hào sảng, xen và cuộc nói chuyện:

- Người này là Vương thành chủ phải không, quả nhiên là tre già măng mọc. Thật sự trăm nghe không bằng một thấy mà!

Nghe được lời nói của đối phương, Vương Song cau mày nhìn sang, rõ rằng hắn không quen biết người này. Nam nhân nhìn ánh mắt ngờ vực của Vương Song, có hơi ngượng ngịu mở miệng nói:

- Ha ha, là ta mạo phạm rồi. Tại hạ Lôi Thành, trước đây từng nghe nói thành chủ Vương đến thành phố Hoa Tân dạo chơi một thời gian, nhưng chắc vì không có duyên gặp gỡ nên chưa nhìn được diện mạo của ngươi, ta vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối.

Vương Song nhướng mày, đây chính là Lôi Thành. Trong cảm nhận của hắn, đây chỉ là một người bình thường, dù bản thân có vận dụng kỹ năng nhìn xuyên thấu, cũng chỉ là một người không thể bình thường hơn được nữa!

- Ha, thật may mắn, ta cũng đã nghe qua danh tiếng lẫy lừng của đoàn trưởng Lôi! Lúc đó chỉ hận không thể “uống rượu trò chuyện say sưa” nữa đó!

Giọng điệu của Vương Song có chút chế giễu, hắn không có cảm tình với tên này, vì lúc đầu hắn ta muốn bắt cóc người nhà để uy hiếp hắn. Nếu như có cơ hội, hắn sẽ trực tiếp giết chết hắn ta!

- Khụ khụ…

Bạn cần đăng nhập để bình luận