Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1648: Vào Thạch Thôn! (2)

Thạch Thiết bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này hắn mới phát hiện hai người bọn Vương Song, Dương Mạt, không khỏi biến sắc, trong nháy mắt trở nên cảnh giác hơn.

- Các ngươi là?

Thạch Thiết vừa dò hỏi, vừa kéo nhóc con lại phía sau lưng.

Nhìn thấy bộ dạng của đối phương thận trọng như vậy, Vương Song lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Hắn còn chưa mở lời, nhóc con phía sau đã nhảy ra, lớn tiếng mở miệng:

- Thiết thúc, đây là Vương Song đại ca ca, còn có Dương Mạt đại ca ca, lúc nãy bọn họ đã cứu ta.

- Cứu ngươi? Ngươi bị thương hả?

Nghe vậy, gương Thạch Thiết lộ vẻ vẻ lo lắng, ngoảnh đầu nhìn lại.

- Không, may mà có hai vị đại ca ca.

Nhóc con giải thích nói.

- A, hóa ra là ân nhân cứu mạng nhóc con!

Thạch Thiết nghe vậy, sắc mặt thả lỏng, thế nhưng trong lòng vẫn còn có chút căng thẳng, tuy rằng hắn biết rõ lai lịch Thạch Hạo, chỉ sợ hai người bọn Vương Song là kẻ thù của nhóc con.

- Hai vị đã có ơn cứu mạng nhóc con, Thạch Thôn ta thay tiểu tử này cảm tạ hai vị, xin mời vào trong thôn ngồi, để bọn ta trò chuyện bày tỏ tâm ý.

Thạch Thiết mời hai người bọn Vương Song.

- Vậy thì xin quấy rầy!

Hai người Vương Song nghe vậy, trong lòng có chút vui mừng. Bọn họ cũng cần một chút tin tức, có lẽ ở đây sẽ có được chút tin tức gì đó.

Đi theo sau lưng Thạch Thiết, hai người Vương Song không dấu vết nhìn về phía bên cạnh cây liễu, vẫn là bộ dáng ban đầu, toàn thân cháy đen, hai cành liễu tung bay theo gió.

Tiến vào Thạch Thôn, hai người Vương Song mới phát hiện Thạch Thôn này còn lớn hơn so với đánh giá của họ, từng ngôi nhà đá được sắp xếp chằng chịt, ở giữa trung tâm chừa lại một con đường rộng lớn, cuối đường, chính là một ngôi nhà còn to hơn so với các tòa nhà bằng đá khác.

- Đây là nhà trưởng thôn, chỉ là bây giờ trưởng thôn có việc phải ra ngoài, lát nữa sẽ về ngay, xin chờ một chút.

Thạch Thiết ở một bên giới thiệu cho Vương Song, lúc này, rất nhiều thôn dân đều nhìn hai người Vương Song, Dương Mạt, bọn họ có chút lạ lẫm lại có chút hiếu kỳ đối với người ngoài, đều đứng ở trong sân hoặc ngoài cửa nhà mình, thấp giọng nghị luận.

Bên cạnh Thạch Thiết còn tụ tập hơn mười vị trán hán, cầm đủ các loại vũ khí, hùng hổ đi theo một bên, giống như chỉ cần Thạch Thiết ra lệnh một tiếng, sẽ ngay lập tức đánh chết Vương Song.

Ngồi xuống tảng đá ở trong sân nhà trưởng thôn, Thạch Thiết phân phó trán hán bên cạnh một tiếng, đối phương lập tức là rời đi, rất nhanh một người phụ nữ bưng đến một bình trà.

- Người vùng núi thô kệch, không có thứ gì tốt, đã để hai vị chê cười.

Thạch Thiết đưa cho hai người Vương Song hai chén trà, có chút xấu hổ nói.

Đám người Thạch Thiết tuy rằng đều là người trong bộ lạc, nhưng mà tính cách lại hết sức sảng khoái, cái gì cũng có thể nói ra, sẽ không che giấu.

Đó là lý do vì sao Thạch Thiết tiếp tục hỏi thăm.

- Nhìn cách ăn mặc của hai vị, hẳn không phải là người bên trong Thập Vạn Đại Sơn, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây?

Nhóc con ngồi ở bên cạnh Thạch Thiết, mắt to chớp chớp, cũng tràn đầy hiếu kỳ nhìn hai người Vương Song.

- Ta cùng sư đệ vốn là ở tông môn tu hành, sư đệ càn quấy, tiến vào Truyền Tống Trận, không cẩn thận mở ra Truyền Tống Trận, đến khi chúng ta tỉnh lại, thì đã xuất hiện ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn này, cho nên đối với hết thảy mọi thứ ở nơi này đều lạ lẫm, hy vọng có thể tìm hiểu một số tin tức từ Thạch Thôn này.

Vương Song nói, không nhanh không chậm kể lại sự cố của bọn họ, trên thực tế cũng không xem lừa gạt, bọn họ quả thật là thông qua Truyền Tống Trận mà đến đây, nhưng không phải là không cẩn thận, mà là cố ý đến lánh nạn.

Nghe vậy, trên mặt đám người Thạch Thiết lộ vẻ kinh ngạc:

- Truyền Tống Trận, các ngươi thế mà lại đi qua Truyền Tống Trận.

Hai người Vương Song hơi nghi hoặc một chút, đi qua Truyền Tống Trận là chuyện rất bình thường, bọn họ kinh ngạc cái gì?

- Xin lỗi, bọn ta có hơi khiếp sợ, dù sao những người như bọn ta cũng chỉ nghe nói Truyền Tống Trận có thể đưa người ra ngoài đến cả trăm ngàn kilomet, nhưng lại chưa thấy bao giờ… Khiến hai vị chê cười rồi.

Thạch Thiết có chút xấu hổ nói.

Vương Song xua xua tay, khẽ cười một tiếng, biểu thị bản thân cũng không để ý.

- Nói như vậy, ta đã hiểu rồi, hai vị muốn biết tin tức về nơi này...

Thạch Thiết trầm ngâm một chút, cười khổ một tiếng:

- Nơi này của chúng ta chỉ là một cái thôn nhỏ trong núi, trừ trưởng thôn đã từng đi ra ngoài, những người khác đều là đời đời sống ở đây, e rằng cũng không có gì nhiều để nói, hai vị nếu muốn biết thêm tin tức, có lẽ nên đợi trưởng thôn về, hắn hẳn là sẽ biết rất nhiều chuyện.

Ngữ khí của Thạch Thiết vô cùng chân thành, tiểu tử kia đứng một bên cũng líu ríu mở miệng:

- Hai vị đại ca ca, Truyền Tống Trận là cái gì? Các ngươi có thể cho ta xem một chút không?

- Ha ha, không cần vội, bọn ta có rất nhiều thời gian.

Nghe vậy, hai người Vương Song cười, chậm rãi nói, lập tức nhìn về phía nhóc con:

- Tiểu tử, Truyền Tống Trận chính là một trận pháp có thể mang người di chuyển đến trăm ngàn kilomet chỉ trong nháy mắt, sau này tu vi ngươi cao lên, tự nhiên sẽ hiểu rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận