Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 791: Thanh âm đột nhiên xuất hiện (2)

Từ Minh Khoa nhìn thấy hành động của những người này, sắc mặt lạnh lùng, Quyền Thế không ngừng chút nào, bọn họ không nguyện ý cùng mình liều mạng, nhưng bây giờ đã là thời khắc hấp hối, nếu như không thừa cơ chém giết những người này, e là cho dù Trần Binh cũng không thể dẫn đám người Tiến sĩ Lâm an toàn chạy đi.

- Chết đi cho ta!

Nghĩ tới đây, năng lượng trong thân thể không thèm giữ lại chút nào, càng không thèm để ý thương thế trên người mình, muốn nhất quyền giải quyết hết mấy tên.

- Từ thúc!

Phía sau, Trầm Đình, Lâm Thiên Nam đều gắt gao nắm chặt bàn tay, con mắt đỏ bừng nhìn thân ảnh Từ Minh Khoa, bọn họ đều rõ ràng Từ Minh Khoa hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cái gì nữa, đang dùng sinh mệnh của mình trải đường cho bọn họ, cho nên, nếu như lúc này bọn họ bởi vì lòng dạ đàn bà dừng lại, như vậy, cũng đang vũ nhục với sự liều mạng của Từ Minh Khoa.

- Đội trưởng, Trần Binh ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!

Trong mắt Trần Binh lóe lên một tia thống khổ, ở trong lòng yên lặng mở miệng. Xe của bọn họ điên cuồng gia tốc, nhưng mà chỉ vài giây sau đã kéo dìa khoảng cách với những chiếc xe còn lại, nếu không phải vì chiếu cố đoàn xe còn lại, bọn họ nào chậm trễ như vậy!

Nhưng lúc xe của bọn họ sắp chạy thoát khỏi tầm mắt của đám người kia, đột nhiên, một đạo khí thế kinh người cuồng bạo từ phương xa như phong bạo xuất hiện, cỗ khí thế này mang theo từng tia từng tia điên cuồng, càng ý vị điên cuồng.

- Tên điên —— Tôn Khiếu!

Trên mặtTrần Binh lộ vẻ kinh hãi, nghẹn ngào mở miệng, nghe vậy, Lâm Thiên Nam cùng Trầm Đình thân thể chấn động, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin.

- Tôn Khiếu, làm sao hắn có thể chạy tới?

Sắc mặt Lâm Thiên Nam vô cùng khó coi, đại danh của Tôn Khiếu bọn họ đã từng nghe qua, là cường giả nhất giai, đồng thời rất được Hầu Phong tín nhiệm, nhưng không phải hắn ở cùng chỗ với Hầu Phong sao!

- Tôn Khiếu đến rồi, chỉ sợ đội trưởng cũng không thể kiên trì bao lâu, có thể sống sót trước khi đuổi đến Thành phố Giang Nam hay không thì phải xem vận khí của chúng ta rồi!

Trần Binh nói một mình, không biết là nói cho Lâm Thiên Nam hay là nói cho mình nghe.

Lúc này, xe của bọn họ xe đã hoàn toàn điên cuồng, giống như mũi tên bỗng nhiên bắn ra, trong nháy mắt trốn thoát ra ngoài vài trăm mét.

...

- Từ Minh Khoa, ngươi muốn chết!

Ngay khi nắm đấm của Từ Minh Khoa bao phủ mọi người, muốn đánh giết bọn hắn, hắn cảm thấy được một cỗ khí thế còn cường hãn hơn mình xuất hiện, cùng lúc đó, một tiếng hét vang trời ẩn chứa sự điên cuồng vang lên.

- Tôn Khiếu!

Từ Minh Khoa biến sắc, nhìn về phía xa bóng người như thiểm điện bay tới, sau lưng hắn có một đôi cánh màu đen cự đại, cánh khẽ động, thân ảnh hắn đã ở trên không.

- Tôn lão đại đến rồi!

Những người khác thấy thế, trong nháy mắt thở phào, Tôn lão đại đến, như vậy Từ Minh Khoa nhảy nhót như nào cũng không có ích lợi gì.

- Nhưng mà, đây hình như bảo vật phi hành của thủ lĩnh!

Bọn họ híp mắt đều nhìn thấy cánh sau lương Tôn lão đại, một người hơi kinh ngạc.

- Ta hiểu rồi thì ra thủ lĩnh giao bảo vật phi hành này cho Tôn Lão Đại, nếu không, hắn cũng không thể chạy đến đây nhanh như vậy!

Những người khác cũng hiểu được sự tình.

Từ Minh Khoa đương nhiên cũng nhìn thấy đôi cánh này, liếc một chút đã nhận ra đây là Vũ dực phi hành của Hầu Phong, không có thời gian suy nghĩ, nhất quyền trực tiếp chuyển đổi phương hướng, bỗng nhiên oanh sát về phía Tôn Khiếu ở trên không, nếu như bị Tôn Khiếu khống chế Vũ Dực phi hành, chỉ sợ đám người Tiến sĩ Lâm thực sự không trốn thoát được rồi.

- Đến nhanh lắm, để ta xem một chút người có thể giết chết Trương Toàn rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!

Tôn Khiếu quát lạnh một tiếng, lấy tay hóa đao, bỗng nhiên nhất đao xuất ra, nhất đao dài đến mười mét, đao khí mãnh liệt xuất hiện, hướng về một quyền của Từ Minh Khoa đánh tới.

Ầm!

Một tiếng vang kinh thiên động địa vang lên, cơn bão năng lượng tứ tán bay ra, mặt đất bị một kích này quét thành một mảng đất trống, xe cộ bên cạnh giống như đồ chơi bị cỗ sóng xung kích này nhấc lên, ngã trái ngã phải, lưu lại từng âm thanh kinh hãi cùng tiếng thét chói tai.

Đầy trời bụi mịt mù, một bóng người bỗng nhiên bay ra ngoài, ở giữa không trung lần nữa phun ra một ngụm lớn máu tươi, không phải Từ Minh Khoa thì là ai!

- Hừ, cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi sao!

Thân ảnh Tôn Khiếu từ trong bụi mù xuyên qua, khinh thường nhìn Từ Minh khoa, không vội vã giải quyết đối phương, mà ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa:

- Ha ha, ngươi muốn cho bọn hắn tranh thủ thời cơ đào mệnh thời sao nhưng mà nếu ta đã đến cho dù Thiên Vương lão tử đến cũng không cứu được bọn họ!

- Các ngươi, trong coi tên gia hỏa này, ta đi tóm bọn chúng lại!

Tôn Khiếu nhìn người khác có chút khẩn trương âm thanh lạnh lùng nói.

- Vâng, Tôn lão đại, ngươi yên tâm đi đi, nơi này giao cho chúng ta!

Mấy Tiến Hóa Giả không ngừng cam đoan. Đích thân đảm bảo với Tôn Khiếu, bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí, sợ gia hỏa này nổi điên xử lý nhóm người mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận