Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 219: Tiêu diệt thủ lĩnh thú biến dị!

- Đáng tiếc không cách nào kéo dài được.

Vương Song suy nghĩ có một chút, trong lòng có chút tiếc nuối.

- Nhưng mà hiện giờ, năng lượng của thủ lĩnh Biến dị thú hoàn toàn cạn kiệt rồi!

Vương Song lần nữa dùng Dò xét Chi Nhãn nhìn qua, nhận được tin tức khiến hắc có chút vui mừng, năng lượng của Biến dị thú này đã hết sạch, mặc dù nó có thể hấp thụ liên tục sức mạnh của đất, nhưng mà muốn xuất kích lần nữa thì không thể nào.

Cho nên, hiện tại Vương Song có chút gấp gáp, cú đánh vừa rồi mặc dù không thể hoàn toàn trấn áp mình, nhưng mà hiện tại mình cũng đang trọng thương, nhất thiết phải giải quyết dứt khoát, giết chết đối phương càng sớm càng tốt!

Mang theo uy lực của nhát chém lúc nãy, khí thế trên người Vương Song đã đạt đến đỉnh điểm, nhất thời tụ hợp sức lực.

- Xoẹt.

Một nhát chém nhanh như sấm chớp vung tới, giống như kinh hồng(1), nhanh đến mức mắt chỉ nhìn thấy một bóng dáng xẹt qua, một luồng sức mạnh như Thái Sơn áp đỉnh bay đến.

Thủ lĩnh Biến dị thú nhìn thấy Vương Song vậy mà chưa chết mà còn đánh bay đòn công kích khủng khiếp của mình, đôi mắt to tràn ngập kinh hãi, bây giờ nhìn thấy sự kinh khủng sau một đòn của Vương Song, vẻ sợ hãi thoáng chốc xoẹt qua, muốn trốn thoát nhưng không còn kịp nữa rồi.

- Phù.

Một nhát chém vang lên, thân thể vừa mới giơ móng vuốt lên đột nhiên ngây người không nhúc nhích, mọi người nhìn kỹ lại, một đường máu mỏng chảy từ cổ họng đối phương, trong đôi mắt tràn đầy bất ngờ, có điều sau đó cũng không thể nói gì được nữa, một cái đầu to như thùng nước rơi xuống đất, máu tươi tuôn trào như dòng suối.

- Grừ.

Những Biến dị thú còn lại nhìn thấy lão đại của mình bị người khác một nhát đao chém chết, không nén được phát ra một trận gào thét trầm thấp, tứ chi không ngừng ma sát lên mặt đất, không biết là do đau thương vì thủ lĩnh bị giết hay là bởi vì cảm thấy hoảng sợ nữa.

Đám người Lý Tân nhìn thấy cảnh này thì vô cùng vui mừng, quanh co khúc khuỷu cuối cùng cũng tìm thấy đường đi, không hề nói quá, từ tuyệt vọng đến hy vọng, bọn họ phải trải qua biết bao nhiêu cú sốc tâm lý. Bây giờ chắc chắn là vui mừng hớn hở, cho dù là đám người Chu Ảnh bị thương đang nằm dưới đất cũng không nén nổi vui mừng nhìn Vương Song, chỉ cần Vương Song đứng ở đây, bọn họ cảm giác dù phía trước bất kể là phát sinh chuyện gì thì đều có thể dũng cảm đối mặt.

Lúc này Vương Song cũng không hề để ý những chuyện này, cũng không có thời gian để ý, bởi vì sau khi hắn chém chết con thủ lĩnh thú biến dị xong, một nguồn năng lượng vô cùng to lớn tuôn trào cơ thể, bị hắc động của cơ thể hấp thụ nhanh như sấm chớp, nhưng mà lại không hề phóng ra một tia năng lượng nào.

- Chẳng lẽ, nó cũng phải hấp thụ để bổ sung năng lượng bị hao tổn lúc nãy?

Trong lòng Vương Song nghi hoặc.

Có điều ý nghĩ này vừa loé lên, một luồng sức mạnh như một dòng sông xối xả, mãnh liệt từ trong hắc động phun trào ra, nguồn năng lượng này vô cùng to lớn, vượt xa những lần trước đó, giống như một con ngựa hoang bị đứt dây cương điên cuồng tuôn chảy trong cơ thể. Một số huyệt được khai thông trong cơ thể không ngừng hấp thụ năng lượng, Vương Song cảm thấy chính mình đã đến đỉnh điểm cấp sáu có thể trực tiếp đánh vỡ.

- Đùng.

Giống như ngọn núi lửa tuôn trào, Vương Song cảm thấy toàn thân dường như biến thành một lò thiêu, một nguồn sức mạnh vô cùng hung hãn rục rịch chuyển động.

- Xoẹt!

Vương Song mở to mắt, một luồng ánh sáng đỏ au xuất hiện trong đôi mắt, dài khoảng chừng nửa thước! Trông vô cùng kinh hãi, khí thế toàn thân giống như một ngọn núi lớn, nguy nga tráng lệ như là một tòa trường thành bằng sắt thép, không thể công phá!

- Mục Sinh Hư Quang!

Mọi người thấy một cảnh này, càng kinh hãi hơn, trong bọn họ cũng có người thăng cấp đến cấp bảy, nhưng mà cảnh tượng kinh khủng giống như Vương Song cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.

Trong mắt vậy mà xuất hiện một chùm ánh sáng. Hoàng Thiên Hằng nheo mắt, không khỏi nghĩ đến một số câu chuyện từng đọc được ở trong cuốn Dã Sử, vào thời đại thượng cổ, có Luyện Khí Sĩ hút Chân Khí Thần Minh để sống, không bị giết bởi thần, ngao du thời không, mặc dù chỉ là thần thoại, nhưng mà trên đó ghi lại nếu như Luyện Khí Sĩ tu luyện tới một cảnh giới nhất định thì đôi mắt có thể phát ra điện, giống thật như là sấm sét. Vương Song dường như rất giống với hiện tượng này, giống nhưng mà lại không giống.

- Chẳng lẽ những câu chuyện đó đều là thật sao?

Trong đầu Hoàng Thiên Hằng không ngừng suy nghĩ, nhưng ngoài mặt thì làm như không có gì.

Vương Song cũng giật mình, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đang chực chờ muốn nổ tung, trong lòng chợt lóe lên, nhìn thấy đám Biến dị thú mặc Sơn Giáp khủng bố trước mắt đang do dự có nên rời đi không, một sáng kiến chợt xuất hiện, không chịu được cúi người, quỳ gối, nắm chặt thành nắm đấm, sau đó đột nhiên tung đòn đấm ra một cú.

- Đùng.

Mọi người chỉ thấy một Không khí thông đạo méo mó, một nguồn sức mạnh đủ để phá hủy ngọn núi nhỏ trực tiếp đánh xuyên qua không khí, nguồn sức mạnh này ngưng kết, không chút lãng phí. Mặc dù đứng cách xa đó một khoảng cách gần mười mét, nhưng khi tung cú đấm ra, vẻn vẹn một cái nhát mắt, những con Biến dị thú giống như phải chịu đựng một cú bom nổ vậy, trong nháy mắt máu thịt be bét, nổ văng đi tứ phía.

Bạn cần đăng nhập để bình luận