Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1073: Thành hôn (2)

- Không được, ta muốn đi hỏi thôn trưởng một chút, sao có thể làm như vậy chứ!

Nói xong, Phương Thanh đi đến nhà của thôn trưởng, Miêu Vong thấy cảnh này cũng có chút sững sờ, nhìn thấy hành vi của Phương Thanh, sợ đối phương quá mức xúc động làm Miêu lão gia tử bị thương.

Đến nhà Miêu Xuyên, Phương Thanh nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Miêu Xuyên.

- Thôn trưởng!

Hét lớn một tiếng, Phương Thanh phẫn nộ kêu to, nhìn thấy Phương Thanh, sắc mặt thôn trưởng cũng hơi đổi, lập tức khôi phục như lúc ban đầu, mở miệng cười:

- Phương Thanh, các ngươi đến rồi sao, vừa vặn, ngày mai có thể tham gia hôn lễ của Miêu Vong cùng Đóa Nhi!

- Thôn trưởng, tại sao phải làm như thế, ngươi biết, ta thích Đóa nhi, vì sao lại gả Đóa Nhi cho một người ngoài!

Phương Thanh đỏ mặt gần như có thể nhỏ ra huyết, căm tức nhìn thôn trưởng.

Nhìn thấy động tĩnh ở đây, không ít thôn dân đều tiến đến đây, trong ba vòng, ngoài ba vòng vây quanh.

Miêu Đóa Nhi phát giác được động tĩnh bên ngoài cũng vội vàng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Phương Thanh, nàng đang muốn mở miệng, cũng bị Miêu Xuyên ngăn lại.

- A Thanh, ta cũng chứng kiến ngươi lớn lên từ nhỏ, ta cũng biết ngươi thích Đóa nhi.

Miêu Xuyên thở dài, trên mặt không có vẻ gì là tức giận:

- Chuyện của người trẻ tuổi các ngươi ta không muốn nhúng tay, nhưng trước tiên đây cũng không phải là thời đại hòa bình, mỗi người đều có lựa chọn riêng.

- Ngươi không thích hợp với Đóa Nhi, đồng thời Đóa Nhi cũng chỉ xem ngươi như ca ca.

- Nói bậy, ngươi nói bậy, Đóa Nhi thích ta!

Phương Thanh khàn giọng mở miệng, lập tức nhìn về phía Miêu Đóa Nhi:

- Đóa nhi, ngươi nói cho thôn trưởng, ngươi không thích Miêu Vong, ngươi thích ta, chúng ta mới là thanh mai trúc mã một đôi!

Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Phương Thanh, Miêu Đóa Nhi giống như một con Tiểu Lộc kinh hãi, núp sau lưng Miêu Xuyên, thanh âm nhỏ bé yếu ớt như muỗi vo ve truyền đến:

- Phương Thanh ca, ta, ta vẫn luôn xem ngươi như ca ca…

Mặc dù thanh âm nhỉ, nhưng lại giống như thiên lôi, bỗng nhiên rơi vào trong đầu hắn.

Sắc mặt Phương Thanh trắng bệch, cả người thất hồn lạc phách rời đi, thậm chí cũng không phát hiện đám người Miêu Vong đang ở bên cạnh nhìn.

Mấy người trẻ tuổi vội vàng đuổi theo, sợ Phương Thanh làm ra một số việc ngu ngốc.

Miêu Xuyên thở dài, vừa quay đầu thì nhìn thấy Miêu Vong đứng ở một bên, trên mặt lần nữa lộ ra nụ cười vui mừng, nhìn thấy Miêu Đóa Nhi phía sau Miêu Vong n, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

- Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi, ngày mai nhớ tới tham gia hôn lễ của Đóa Nhi...

Miêu Xuyên lão gia tử nhìn mọi người chung quanh, cao giọng mở miệng, sau đó trở về phòng.

Trong phòng khách, lão gia tử đếm từng đồ vật mà Miêu Vong mua được, vô cùng nghiêm túc.

Miêu Vong cũng bình tĩnh đứung một bên, cả người vô cùng tĩnh lặng, giống như không hề kinh ngạc về hôn lễ đột ngột này, đối với hắn mà nói, đối với Miêu Đóa Nhi cũng chỉ cảm thấy yên lòng mà thôi, về phần kết hôn, chẳng qua là kéo gần quan hệ của hai người thêm gần một bước, hắn không cảm thấy có gì không ổn.

- Không tồi, mặc dù rất nhiều thứ còn thiếu khuyết, nhưng gần như không sai biệt lắm, dù sao cũng là Mạt Thế, miễn cưỡng như này là được rồi.

Miêu lão gia Tử hài lòng nói, lập tức nhìn Miêu Đóa Nhi:

- Đóa Nhi, ngươi về phòng trước, ta cần có vài chuyện cần bàn với A Vong.

Miêu Đóa Nhi nhu thuận gật đầu, không hỏi chuyện gì, sắc mặt đỏ bừng rời đi.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Miêu Vong, Miêu Xuyên, Miêu Xuyên nhìn Miêu Vong, hơi xúc động đứng lên:

- A Vong, ngươi sẽ không trách Miêu gia gia tự tiện chủ trương chuyện của ngươi chứ?

- Sẽ không!

Lời nói của Miêu Vong vô cùng xúc tích.

- Đóa Nhi là hài tử tốt, tâm địa thiện lương, nhưng mà tính cách yếu đuối, nếu như không có người chăm sóc sau này nhất định sẽ phải chịu thiệt, ta già rồi, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, đến lúc đó, Đóa Nhi cũng không có thân nhân gì.

- Lúc trước là Đóa Nhi cứu ngươi, mặc dù ngươi mất trí nhớ, nhưng ta nghĩ đây cũng là một chuyện tốt, ngươi kết hôn với Đóa Nhi, thực lực ngươi rất mạnh, có lẽ trước kia là một đại nhân vật gì đó cũng nên, nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là ngươi phải bảo vệ tốt cho Đóa Nhi, không thể để nàng bị người ta khi dễ, càng không thể để cho nàng chịu khổ...

Miêu Xuyên không ngừng dặn dò, Miêu Vong cũng không cắt đứt, mà thành thật lắng nghe.

- Lần này, ta đột nhiên cử hành hôn lễ cho các ngươi, cũng là sợ đêm dài lắm mộng, ngươi cũng nhìn thấy tiểu tư Phương Thanh kia rồi, hắn và Đóa Nhi cùng nhau lớn lên, lần này quyết định của ta đã thương tổn sâu sắc đến hắn. Nếu như sau này có thể đến giúp đối phương thì tận lực giúp đỡ, đây cũng coi như lão đầu tử đền bù tổn thất với hắn.

- Miêu gia gia, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để Đóa Nhi chịu ức hiếp, càng không để cho nàng chịu khổ.

Miêu Vong kiên định mở miệng:

- Về phần Phương Thanh, hắn không phải là một người xấu, hôm nay đoán chừng cũng bởi vì có chút thương tâm, về sau ta sẽ tận lực giúp hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận