Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 585: Sinh nhật

Tới thời điểm tính tiền, giám đốc của cửa hàng này đích thân ra mặt, cúi đầu khom lưng nhìn Vương Song, nói:

- Vị khách nhân này, các ngươi tổng cộng đã tiêu phí ở cửa hàng của chúng ta là ba nghìn năm trăm, ta làm chủ, chiết khấu cho ba vị 20% , chỉ còn hai nghìn tám! Hy vọng sau này mấy vị có thể thường xuyên chiếu cố cửa hàng của chúng ta!

Vương Song thanh toán xong hóa đơn, dẫn hai nữ ra ngoài, nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng bán túi xách hàng hiệu, lập tức lại muốn đi qua, chợt bị hai nữ giữ chặt:

- Lão công, hôm nay đã tiêu quá nhiều tiền, không thể tiếp tục mua nữa!

Bạch Manh Manh cắn môi nói, nàng đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, chỉ ngắn ngủi vài tiếng, hai người bọn họ đã tiêu hết hơn một vạn của Vương Song, cho dù bán các nàng đi cũng không thể bằng với số tiền đó! Nghĩ đến thân thể chính mình đã không còn trong trắng, trong lòng Bạch Manh Manh vô cùng đau khổ, càng không dám tiếp nhận Vương Song đối xử tốt với mình như vậy.

Đồng Vũ cũng có chút lo sợ nhìn Vương Song, việc chi tiêu ngày hôm nay cũng khiến nàng không ngừng nuốt nước miếng, cảm thấy quá mức điên cuồng.

- Không sao, lão công của các ngươi không có cái gì khác, ngoại trừ rất nhiều vàng thỏi! Không sợ các ngươi tiêu hết, chỉ sợ các ngươi không tiêu nổi!

Vương Song khẽ cười một tiếng, không hề quan tâm, vàng thỏi đối với hắn mà nói không khác gì sắt vụn, có thể mua đồ ở chỗ này, hắn cảm thấy đáng giá!

Nói xong, lại dắt hai nữ đi vào cửa hàng kia, nửa tiếng sau, trên người hai nữ có thêm hai chiếc túi xách LV đi ra, có chút ngây ngốc máy móc đi theo Vương Song rời đi, mà thứ lưu lại chính là mười cục vàng thỏi!

Mà hành động như vậy của Vương Song, cũng lọt vào mắt xanh của các phú hào trong khi bình thường, nhất thời đều nảy sinh lòng hiếu kỳ cực lớn đối với Vương Song, không chỉ là hành động vung tiền như rác của Vương Song, càng là do hắn dám đắc tội Đằng Dã Thứ Lang, phải biết rằng, thế lực sau lưng Đằng Dã Thứ Lang chính là đệ nhất thế lực trong thành phố Thiên Thủy, cho dù là tam đại thế lực còn lại bình thường cũng không nguyện ý xảy ra xung đột với Hòa bình xã, mà Vương Song lại không thèm quan tâm chút nào, bọn họ sao có thể không kinh ngạc được.

Những người giống như Lý Trạch, đều là trước tiên đi điều tra lai lịch của Vương Song.

Về đến nhà, hai nữ nhân không biết đã nổi điên cái gì, không ngừng câu dẫn Vương Song làm cho ngọn lửa của Vương Song lại dâng lên lần nữa, một phen chiến đấu trời đất mù mịt, Vương Song thoả mãn nằm trên giường, cơ thể uyển chuyển của hai nàng như ẩn như hiện trên giường, tất cả đều đổ mồ hôi đầm đìa, ngón tay đều như không còn một chút khí lực nào nâng lên.

- Lão công, có lúc ta đã nghĩ ngươi là một Biến dị thú thành tinh ấy!

Bạch Manh Manh yếu ớt nói, không phải người xưa nói chỉ có mệt chết trâu không có hư ruộng cày, nhưng các nàng cảm giác như thân thể của mình thậm chí không phải của các nàng.

Ánh mắt Đồng Vũ ở một bên có chút mơ màng, nhìn Vương Song, cũng thấy kỳ lạ cơ thể của Vương Song sao lại có thể cường hãn đến vậy, quả thực giống như một con mãnh thú.

Vương Song cười không nói gì, bây giờ chưa đến lúc bại lộ thân phận mình là Tiến Hoá Giả, đợi đến khi hắn cảm thấy có thể, hai nữ nhân này tự nhiên biết.

- Lão công, ở chỗ của ta còn có không ít tiểu tỷ muội, bề ngoài cũng không tệ, một số đều ở nhà xưởng làm công, ngươi có muốn thử hay không?

Bạch Manh Manh thấy Vương Song không nói gì, tròng mắt vừa chuyển, thấp giọng cười nói.

- Hừ, ngươi đúng là dâm đãng!

Đồng Vũ một bên khinh thường nói.

- Cũng không biết vừa rồi là ai to gan như vậy, còn có mặt mũi nói ta!

Bạch Manh Manh không chút yếu thế, hai người giống như oan gia, luôn đối chọi gay gắt.

Vương Song cũng không để ý, hai nàng đã quen cãi nhau như vậy, dù sao cũng sẽ không xảy ra vấn đề.

Ngày hôm sau, Bạch Manh Manh dậy rất sớm, kéo Đồng Vũ đi mua đồ ăn, chuẩn bị sinh nhật cho buổi tối, nàng muốn nói cho bạn bè của nàng tổ chức sinh nhật ở nhà, Đồng Vũ vốn không muốn đi, một mực dựa vào bên người Vương Song, không muốn rời giường, kết quả là bị Bạch Manh Manh mạnh mẽ kéo đi.

Hai nữ nhân mua một đống đồ ăn, các loại rau dưa, hỏa, thịt, thậm chí cả bia và coca ở trong siêu thị, dù sao Vương Song cũng cho các nàng mười cục vàng thỏi, đủ để các nàng tiêu xài xa xỉ.

Đến trưa, hai nữ nhân lục tục mang mấy bao đồ ăn về nhà, đi năm sáu lần mới xong.

- Sau, sau này, có đánh... chết... . ta cũng không đi... mua đồ với ngươi!

Đồng Vũ thở hổn hển nói, đi cùng Bạch Manh Manh này đến trưa, nàng gần như mệt đến mức nằm sấp xuống.

Bạch Manh Manh cũng không khá hơn là bao, sắc mặt đỏ bừng, không ngừng thở dốc, nàng cũng không để ý, nhìn qua một chút đồ mình mua, ừ, cũng gần như đủ rồi.

- Ngươi đúng là nhóc ngốc, sinh nhật cũng không mua bánh ngọt!

Vương Song ngồi trên sô pha, có chút bất đắc dĩ nhìn bọn họ một cái, hắn vốn cũng muốn đi theo nhưng Bạch Manh Manh sống chết không cho, để hắn ở nhà nghỉ ngơi, để các nàng hầu hạ Vương Song.

Bạn cần đăng nhập để bình luận