Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1259: Hạng Trùng! (3)

Vương Song cũng làm tương tự như vậy, đánh trọng thương những người khác!

- Cút cho ta, nếu còn đến lần nữa, các ngươi cũng không cần trở về đâu!

Hai mắt Vương Song ẩn chứa chút sát ý, nếu không phải cố kỵ nơi này là Thanh Nguyên Tông, bọn họ mới dám càn rỡ như thế, bản thân tuyệt đối sẽ không để bọn họ còn sống ra ngoài!

- Uy phong thật lớn, còn dám đối xử với đệ tử Lạc Tinh Phong như vậy!

m thanh ẩn chứa lửa giận vang lên, Vương Song bỗng ngẩng đầu nhìn lại, một nam tử áo xanh ở giữa không trung đáp xuống, đứng ở bên cạnh đám người Trương sư huynh, có chút phẫn nộ nhìn. Khí tức trên người người này như là một Tinh Thần, mạnh hơn đám người Trương sư huynh nhiều, khiến Vương Song cảm thấy trên người mình dường như đang mang một ngọn núi!

- Hạng sư huynh!

Đám người Trương sư huynh nhìn thấy người kia, ánh mắt lộ vẻ mừng như điên, giống như nhìn thấy người thân vậy, giãy giụa tiến về phía trước, khóc lóc kể lể với người gọi là Hạng sư huynh này!

- Sư huynh, ngươi cần phải báo thù cho bọn ta, tiểu súc sinh này đánh bọn ta ra dạng này! Vậy là không để Lạc Tinh Phong chúng ta vào mắt rồi!

Đám người Trương sư huynh hắt nước bẩn lên đám người Vương Song.

- Được rồi, các ngươi im miệng đi!

Hạng sư huynh giận dữ quát,

- Các ngươi ném sạch mặt mũi của Lạc Tinh Phong rồi!

Nghe vậy, đám người Trương sư huynh đều ngậm miệng, có chút e ngại nhìn đối phương, am tử trước mắt này chính là người trong Thiên Kiêu Bảng cảnh giới Tiên Thiên của Thanh Nguyên Tông, cũng không phải người bọn họ có thể so sánh!

- Hạng Trùng, ngươi là thiên tài trong Thiên Kiểu Bảng, sao nào, lại muốnkhi dễ đệ tử ới nhập môn sao?

Một âm thanh thanh thúy vang lên, một thiếu nữ đứng ở đằng xa, nhìn như một đóa Không Cốc U Lan, một thân áo đỏ,giống như một hỏa diễm tinh linh vậy.

- Cố Hồng Y!

Ánh mắt Hạng Trùng lạnh lẽo, có chút kiêng kị liếc nhìn đối phương một chút.

- Chu sư bá, sư tôn bảo ta chuyển cáo đến ngài, tuy truyền thừa của Vô Danh Phong đã biến mất, nhưng chung quy cũng là một trong Thanh Nguyên Cửu Phong, nên quy củ vẫn phải có, nếu có người không tuân thủ, Chấp Pháp Phong bọn ta có thể làm thay!

Cố Hồng Y không để ý đến Hạng Trùng, quay đầu cung kính nói chuyện với Chu Càn.

- Cái gì!

Thấy cảnh này, Hạng Trùng biến sắc, hắn làm sao cũng không ngờ Chấp Pháp Phong sẽ nhúng tay vào, hơn nữa còn đứng về phía đối phương, vì thế không tiếc bản thân đắc tội với Lạc Tinh Phong!

Mặc dù phong của mình không sợ đối phương, nhưng Chấp Pháp Phong chung quy vẫn nắm trong tay đại quyền của tông môn, nếu xung đột với đối phương, bản thân sẽ không tránh khỏi việc bị Chấp Pháp Phong quấn lấy, như thế thật sự không phải là chuyện tốt lành gì!

Nghĩ đến đây, Hạng Trùng hung hăng trừng Trương sư huynh một chút, đến gây phiền phức, lại vứt hết cả mặt mũi, còn cần mình thu dọn cục diện rối rắm này cho bọn họ!

Trên đỉnh núi, càng ngày càng nhiều người, Vương Song có chút kỳ quái nhìn Cố Hồng Y đột nhiên xuất hiện, giống như cũng không nghĩ tới đối phương vậy mà đến giúp đỡ bọn họ.

- Sư phó của ngươi có tâm!

Chu lão nhàn nhạt mở miệng, quay đầu nhìn về phía Hạng Trùng.

- Tuy Vô Danh Phong chúng ta ít người, nhưng cũng có quy củ của mình, quy củ này ngay cả Tào Phong Chủ đến cũng nhất định phải tuân thủ!

- Chỉ cần một ngày Vô Danh Phong còn thuộc về Thanh Nguyên Tông, như vậy thì không chấp nhận được ngoại nhân đến nhục nhã.

Nghe được Chu lão lên tiếng như vậy, sắc mặt Hạng Trùng âm trầm, mảy may xem thường, muốn mở miệng phản bác, lại phát giác được một cỗ khí tức khủng bố hạ xuống, phá hỏng toàn bộ lời hắn định nói, ngay cả động một ngón tay cũng không cách nào làm được, Hạng Trùng vô cùng kinh hãi, không hiểu phát sinh chuyện gì, một đạo âm thanh có chút tang thương vang lên:

- Chu sư huynh bớt giận, tiểu bối không hiểu chuyện, sư huynh tha thứ cho! Xin cho sư đệ chút mặt mũi!

- Chu sư huynh?

Nghe được thanh âm này, Hạng Trùng sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, bỗng nhiên trợn to mắt, trong mắt tràn đầy kinh hãi:

- Cái này, đây là Phong Chủ!

- Sư đệ, người của Lạc Tinh Phong các ngươi cũng nên quản tốt một chút, tính tình như vậy, đến Vô Danh Phong ta nháo sự cũng không có gì quan trọng, vạn nhất ngày nào đó trêu chọc cho Thanh Nguyên Tông ta đại địch gì đó, Nhất Phong các ngươi có thể gánh chịu nổi phần trách nhiệm này không.

Chu lão nhàn nhạt mở miệng, không để ý chủ nhân âm thanh này chút nào.

Đạo thanh âm này trầm mặc nửa ngày, lập tức lên tiếng lần nữa:

- Sư huynh giáo huấn rất đúng, ta sẽ giáo dục bọn họ thật tốt.

Nói xong, một đạo thanh quang xuất hiện, bao phủ tất cả mọi người bao gồm cả Hạng Trùng, lần này, cho dù là Hạng Trùng cũng không dám phản kháng, mặc cho đạo thanh quang này mang mình đi.

Nhìn thấy những người này bị mang đi, Chu lão cũng không nói gì thêm, đạm mạc nhìn đối phương rời đi.

Cố Hồng Y nhìn mọi người rời đi, quay đầu có chút kỳ dị nhìn Vương Song một chút, giống như có chút hiếu kỳ, nhưng tiếp đó thu hồi suy nghĩ, lập tức mỉm cười nhìn Chu Càn:

- Sư bá, chuyện đã được giải quyết, vậy Hồng Y rời đi đây!

- Ừ

Chu Càn gật đầu, không nói gì thêm.

Cố Hồng Y nở nụ cười xinh đẹp, hóa thành một đạo hồng ảnh rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận