Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 247: Chiến đấu với Thú Liệp Giả (2)

Người trẻ tuổi kia đột nhiên biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, bọn họ đều đã từng nhìn thấy loại tốc độ khủng khiếp này, cũng có rất nhiều chiến hữu đã bỏ mạng dưới tốc độ kinh hoàng của con Thú Liệp Giả này! Dị năng của bản thân hắn là điều khiển thực vật để trói buộc kẻ địch, nhưng nếu phải đối diện trực tiếp với kẻ thù, thì tệ hơn rất nhiều.

Đối mặt loại tốc độ kinh khủng này, điều duy nhất hắn có thể làm là dùng toàn lực xuất thủ, tất cả thực vật xung quanh tăng trưởng điên cuồng, đan xen chằng chịt trước mặt hắn, hình thành một bức tường chắn màu xanh lá.

Mặc dù là vậy, nhưng nam tử thật sự không có chút lòng tin nào đối với sức mạnh phòng ngự của bản thân mình.

- Tiểu Ba, mau tránh ra!

- A Điền, chống đỡ đi!

- Điền Ba, mau tránh ra!

Ba người biến sắc, lớn tiếng nói với nam tử tên Điền Ba, vô cùng lo lắng, bọn họ đều là chiến hữu sống chết có nhau, không thể giương mắt nhìn Điền Ba chết được.

- Ầm!

Móng vuốt của Thú Liệp Giả chộp tới, chỉ thấy bức tường xanh lục trước mặt nam tử tên Điền Ba ngay lập tức vỡ tan, biến thành mảnh vỡ đầy trời.

Móng vuốt của Thú Liệp Giả cũng không dừng lại, tiếp tục chộp về phía nam tử, khi thấy nó sắp xé toạc, không khí trước mặt Điền Ba dường như có chút chuyển động, ngay lập tức biến thành một lá chắn không khí, móng vuốt của Thú Liệp Giả đã xuyên qua bức tường màu xanh đã tiêu hao không ít năng lượng, khi chặn lại như vậy, mặc dù lá chắn không khí đã bị xuyên thủng, nhưng tốc độ đã bị chậm lại rất nhiều, giúp nam tử có thời gian để phản ứng lại!

Trong tình thế cực kỳ nguy cấp này, Điền Ba ngay lập tức chạy điên cuồng chạy sang một bên. Ba người còn lại cũng nhanh chóng đuổi kịp, hợp lại một chỗ cùng với Điền Ba.

- Trầm ca, cảm ơn!

Điền Ba nhìn ba người bọn họ, không khỏi cảm thấy may mắn lên tiếng, miệng không ngừng thở hổn hển, nhìn về phía Trầm Phong ở bên cạnh, trong lòng vô cùng cảm kích, vừa rồi nếu không phải Trầm Phong hỗ trợ, có lẽ hắn đã bị con Thú Liệp Giả kia xé xác ngay lập tức.

- Cẩn thận, tốc độ của con thú này lại tăng lên rồi! Ta cho rằng nếu không giết chết nó, e là cho dù đạn pháo cũng không thể uy hiếp được nó nữa!

Vẻ mặt Trầm Phong ngưng trọng nhìn về phía Thú Liệp Giả đối diện đang từ từ xoay người lại, trong mắt không giấu nổi sự sợ hãi, biết rằng trước đó mặc dù Tiến Hóa Giả cấp bảy không phải là đối thủ của con thú này, nhưng cũng sẽ không bị một đòn đánh chết một cách đơn giản như vậy.

Nghĩ đến tốc độ vốn đã kinh ngạc của Thú Liệp Giả này bây giờ còn đáng sợ hơn, trong lòng Trầm Phong nặng trĩu, một dự cảm chẳng lành không ngừng xuất hiện trong đầu.

- Giết!

Nhìn thấy ánh mắt hung ác của dã thú kia, tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, đến giai đoạn thứ hai một lần nữa thi triển kỹ năng để giết đối thủ.

Lần này, là Trầm Phong ra tay, giơ nắm đấm về phía trước, mọi người liền nhìn thấy không gian xung quanh Thú Liệp Giả ngay lập tức ngưng tụ, giống như có một cái lồng khổng lồ nhốt đối phương ở bên trong đó.

- Mau giết nó! Chiếc lồng không khí này của ta chỉ có thể sử dụng một lần, chỉ có thể giam đối phương trong ba giây!

Trầm Phong vô cùng lo lắng lên tiếng, khiến cho bọn họ đều hiểu rằng đây là cơ hội rất hiếm, nếu như không nắm bắt được, sợ rằng sẽ thất bại trong gang tấc.

Ba người còn lại nghe vậy, ánh mắt đều nhất động, lần lượt thi triển những dị năng mạnh mẽ nhất của bản thân.

- Mộc Chi Nộ!

Vô số thực vật điên cuồng quấn quanh, tạo thành một dây leo vô cùng to lớn, dày nửa mét, dài mười mét, giống như một cây roi dài được quất đi, hướng về phía dưới mặt đất Thú Liệp Giả đang bị mắc kẹt tạm thời!

- Cực Sát!

Một bóng người tựa như quang ảnh, một con dao găm biến thành một mũi nhọn sắc bén, điên cuồng lao về phía trước mà chém.

- Thập Bội Trọng Lực!

Nam tử cao lớn gào lên một tiếng, mặt đất ở chỗ Thú Liệp Giả sụp đổ hoàn toàn, chỗ trũng gần một mét, toàn bộ có thể gần như bị sa vào. Đây là sức mạnh thuộc về trọng lực, kích thước cơ thể càng lớn, khi đó trọng lực tương ứng nhận lại cũng càng lớn.

Toàn bộ năng lực của cả ba người được thi triển toàn bộ, không có một do dự nào, ý đồ đem giết con Thú Liệp Giả này trong một đòn.

- Grào!

Thú Liệp Giả dường như cảm nhận được sự đe dọa, ánh mắt hiện lên sự tức giận, loài người nhỏ bé như vậy, nó lại cảm nhận được một sự uy hiếp, đối với nó mà nói đây là một sự sỉ nhục. Không khỏi gầm lên giận dữ, toàn sức mạnh trào dâng điên cuồng.

- Bùm!

Trong lòng Trầm Phong vốn dĩ tính toán giữ được nó ba giây bây giờ chỉ trong hai giây đã ngay lập tức bị phá vỡ, nhưng điều khiến họ vui mừng là đòn tấn công của bọn họ đểu đánh thẳng vào đối phương.

Đánh trúng rồi!

- Lần này, con súc sinh này chết rồi sao?

- Nhất định phải chết! Nếu không thì sẽ là một đại họa!

Bọn họ đều vô cùng háo hức, mở to hai mắt nhìn, trong lòng vô cùng mong chờ được giết con súc sinh này!

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, tất cả mọi người đều thấy mặt đấtchỗ Thú Liệp Giảđang đứng bay lên, bụi mù đầy trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận