Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1895: Tới Thiên Trụ Phong! (2)

Trải qua trọn vẹn một canh giờ, bóng dáng nhóc con không ngừng bị thương nặng, thế nhưng lại rất nhanh đã khôi phục.

“Ầm”

Tên người nhóc con bỗng nhiên bộc phát ra một đạo thần quang sáng chói, giống như là một con rồng nhỏ, một cổ huyết khí cuồn cuộn đạt tới trăm trượng!

Cuối cùng, lôi vân đầy trời tiêu tán, thân ảnh của nhóc con rơi xuống.

– Làm rất tốt!

Vương Song mỉm cười tán dương.

– Hì hì, Vương Song đại ca, hiện tại chúng ta lại đến tỷ thí một chút!

Nhóc con mỉm cười, có chút nóng lòng muốn thử.

– Ha ha, đây là huênh hoang sao, nếu muốn đánh một trận với ta, ít nhất tu vi cũng phải ngang với ta thì mới có thể!

Vương Song khẽ cười nói.

Nghe vậy, sắc mặt nhóc con xẹp xuống.

– Chẳng qua, Vương Song đại ca, ta từ chỗ máu Côn Bằng lấy được một tin tức!

Bỗng nhiên, nhóc con có chút hưng phấn nói.

– Hả?

Nghe vậy, trên mặt Vương Song hiện lên một chút kinh ngạc.

– Máu Côn Bằng máu nói cho ta biết Côn Bằng Đại Thánh thiết lập một tòa Côn Bằng Điện, bên trong Côn Bằng Điện ẩn chứa thần thông của nó, đây cũng là hạch tâm của toà Thánh Cảnh này!

Nhóc con nói.

– Cái gì, còn có một tòa Côn Bằng Điện, ở đâu?

Vương Song vô cùng kinh ngạc, hỏi.

– Ở trên đỉnh Thiên Trụ Phong, không có vật dẫn do Côn Bằng Đại Thánh lưu lại, không cách nào tìm được chỗ của Côn Bằng Điện.

Nhóc con giải thích.

– Đỉnh của Thiên Trụ Phong?

Vương Song nhướng mày, Thánh Cảnh to lớn như vậy, hắn làm sao biết Thiên Trụ Phong ở chỗ nào.

– Vương Song đại ca, ngươi đi theo ta là được, ta biết đường!

Một bên, nhóc con tràn đầy lòng tin nói.

– Vậy thì tốt, con đường tiếp theo đều dựa vào ngươi vậy.

Vương Song gật đầu.



Thương lượng xong tất cả, hai người lập tức bắt đầu xuất phát, nhóc con dẫn đường, một đường vượt qua sa mạc và đất bằng, vượt qua mấy ngàn vạn dặm, đi vào một dãy núi, nơi này núi non chập chùng, muôn hình vạn trạng, hình dạng đều không giống nhau.

Vương Song và nhóc con từ trên không nhìn xuống, liếc nhìn dãy núi không thấy điểm cuối kia, bọn họ phát hiện dãy núi này hình như có chút kỳ lạ, có nơi đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn, bên trong một số nơi chợt lộ ra một con đường.

– Những chỗ này, tựa như bị một chưởng vỗ đi ra, còn có nơi đó, hình như bị một chỉ bắn ra!

Vương Song kinh ngạc nói.

Trong lòng Vương Song vô cùng chấn động, vô tận dãy núi này giống như từng trải qua một trận chiến đấu điên cuồng khắp trời, lưu lại rất nhiều dấu vết rõ ràng.

– Hẳn là dư ba chiến đấu giữa Côn Bằng Đại Thánh cùng ba vị Thánh giả, bọn họ không có giao chiến ở trong này, đây chỉ là một chút dư ba lan vào!

Tiểu Thất ở một bên giải thích.

Bọn họ tiếp tục tiến lên, con mắt nhóc con lập loè tỏa sáng, căn cứ theo từng tia cảm ứng trong thân thể tiến sâu về phía trước.

Nửa đường, Định Vị Châu của bọn họ bỗng nhiên truyền đến một đạo tin tức, thuộc về đám người Tần Vũ.

– Các ngươi vậy mà cũng tới?

Vương Song kinh ngạc nhìn đám người Tần Vũ đang bay về hướng này, còn có Dương Mạt, đều là ở trong đó, trên mặt bọn họ đều là có một vòng hưng phấn, xem ra ở trong Thánh Cảnh này có thu hoạch không nhỏ.

– Đều là công lao của Dương Mạt, hắn tìm được một sợi Côn Bằng Linh Vũ, cho nên chúng ta mới biết được tin tức của Côn Bằng Điện, một đường chạy đến!

Tần Vũ cười khổ một tiếng, Dương Mạt bước tới, trong tay nắm lấy một sợi Linh Vũ màu đen, giống như là một cái lợi kiếm màu đen, hiện ra một tia quang mang kim loại.

– Đây chính là Côn Bằng Linh Vũ!

Vương Song hơi kinh ngạc, sợi Linh Vũ này giống như là một thanh kiếm nhiều hơn là một sợi lông chim.

– Ngươi đừng xem thường, sợi Linh Vũ này có thể xưng không gì không phá, hoàn toàn có thể coi như một thanh Tuyệt Thế Thần Binh!

Tần Vũ nói.

“Ầm”

Dương Mạt cầm sợi Linh Vũ chém về phía trước, một đạo kiếm khí màu đen xuất hiện, một tòa núi lớn phía trước trực tiếp bị chặt đứt!

Vương Song không khỏi động lòng, thật là lực lượng cường đại, chỉ là một sợi Linh Vũ đã là như thế, có thể tưởng tượng trước đó hai cánh Côn Bằng hai cánh dang ra, sẽ tạo thành tràng cảnh khủng bố vô tận tinh hà bị sụp đổ!

– Đi thôi, Côn Bằng Điện ở trên đỉnh Thiên Trụ Phong, hẳn là ở ngay phía trước!

Vương Song nói xong, lập tức bay tới đằng trước.

Tất cả mọi người đều vì Côn Bằng bộ pháp trong Côn Bằng Điện, thế nên đều vội vàng đuổi theo.

Mọi người vừa phi hành, Vương Song vừa hỏi thăm tao ngộ của bọn họ trong khoảng thời gian này, Dương Mạt không hề giấu diếm, kể lại thu hoạch của chính mình ở bên trong Thánh Cảnh.

Thu hoạch của mỗi người đều không giống nhau, có người thu hoạch được một số thần binh, còn một số người thu hoạch được một số linh dược.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước trong ba ngày, cuối cùng nhìn thấy tràng cảnh phía trước, đó là một đoàn lôi vân phong bạo khủng bố, vô tận lôi điện giống như là giống như du long tán loạn bốn phía, bao trùm khoảng không gian ở phía trước.

– Nơi này hẳn là phía trước của Thiên Trụ Phong, chỉ khi vượt qua tầng Lôi Bạo này, chúng ta mới có thể tới đỉnh Thiên Trụ Phong!

Nhóc con nói, mặc dù tu vi của hắn thấp nhất, nhưng là đối với lôi đình, là thứ hắn không sợ nhất.

Lôi đình giống như nước thủy triều, đột nhiên vô số sấm sét và thác nước đan xen vào nhau, hình thành một mảnh tuyệt vực ngăn cách thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận