Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2432: Gài bẫy giết Minh Chủ (2)

Minh Chủ chẳng nói gì hoàn toàn tập trung thần lực đi tìm luân hồi quả. Trên thực tế, hắn cũng cảm nhận được chút khí tức từ luân hồi, chính là luân hồi quả!

Bất quá cả hai tìm kiếm Tinh Vực Hoang Man cả nửa tháng dường như lật cả cái Tinh Vực đều chẳng thấy nó. Ngược lại chỉ có một lần khí tức mơ hồ xuất hiện tràn đầy luân hồi chi ý nhưng nhanh chóng biến mất. Ngay khi họ nhận ra thì nó đã biến mất tăm!

Nửa tháng lại như vậy trôi qua. Minh Chủ cuối cùng cũng cùng Áo Đô đến tinh không cuối. Nơi có những ngôi sao hoang phế, lạnh lẽo và chết chóc.

Không chút đề phòng, khoảnh khắc Minh Chủ bước vào trong, môi trường xung quanh thay đổi nhanh chóng trở thành một tử địa!

- Áo Đô! Ngươi lừa ta!

Vô số thần quang kinh khủng bắn ra rơi về phía Minh Chủ, sắc mặt hắn điên cuồng rống lên. Đang muốn dùng đế binh thì bỗng ngay lúc đó bản thân đã mất liên lạc với đế binh. Hắn vậy mà không khống chế nổi đế binh!

- Ta không hề gạt ngươi. Ta chắc chắn cảm nhận được khí tức luân hồi quả ngay tại đây. Nhưng loại thần vật này cơ hội hoàn toàn có được nó chỉ là nằm mơ!

- Bỏ cuộc đi. Ta đã bố trí chỗ này trận pháp ngàn năm chính vì để trấn áp ngươi một cách triệt để, sao không thể cân nhắc đến nhân tố đế binh mà đi vào!

Áo Đô không biết từ khi nào đã xuất hiện phía xa xa, lạnh lùng nhìn bóng hình của Minh Chủ, bình tĩnh nói:

- Muốn đột phá lên Đế Quân. Ngươi cũng xứng sao! Không giữ lời hứa chi bằng để ta nuốt chửng vì để ta thăng lên Đế Quân mà cống hiến một phần sức mạnh!

- Chúng ta đã ký khế ước!

Minh Chủ giận dữ hét lên, không cách nào dùng được đế binh. Chỉ dựa vào thực lực Chuẩn Đế của hắn chỉ với vài chiêu, thần quang hộ thể xung quanh cơ hồ bị làm cho hao mòn kha khá!

Hắn muốn xé nát không gian để bỏ chạy nhưng Áo Đô đã giăng bẫy làm sao hắn có thể để Minh Chủ bỏ trốn được chứ!

Vô số thần quang khủng bố lao ra hóa thành trật tự thần liên kìm chặt Minh Chủ vào không trung, máu tươi không ngừng túa ra!

- Muốn khống chế ta chỉ với một cái khế ước. Đại nhân đã giúp ta giải trừ hết rồi!

Áo Đô cười lạnh. Sau lưng hắn là bóng hình hư ảo hiện ra nhìn Áo Đô và vui mừng gật đầu:

- Chút sức mạnh này của bản tọa sẽ lập tức cạn kiệt. Động tĩnh tại đây đã bị ta dùng thủ đoạn phong tỏa. Sau đó ngươi sẽ biến thành dáng vẻ của hắn, trở thành chúa tể Minh Điện, thăng lên Đế Quân!

- Hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng!

Vĩnh Hằng giả nói xong, thân thể chậm rãi tiêu tán.

Trong mắt Áo Đô lóe lên tia quỷ dị, bước ra rồi tiến vào đại trận nhìn Minh Chủ đang trọng thương khẽ mỉm cười rồi tiến về phía trước.

Nửa giờ sau, Áo Đô từ đại trận bước ra. Lúc này, khí tức của hắn càng thêm thanh tao như là Trích Tiên nhưng dưới luồng siêu nhiên ẩn chứa sức mạnh không gì ngăn cản!

Thân ảnh hắn không ngừng biến hóa. Chỉ trong chốc lát biến thành bộ dạng của Minh Chủ ngay cả khí tức cũng giống!

- Ha ha. Mục tiêu của ta không chỉ là Đế Quân!

“Minh Chủ” cười một tiếng nhìn tinh không trước mắt, trong tay xuất hiện Minh thư bất tử. Đế binh này cực kỳ quỷ dị nếu như không kích hoạt thậm chí chẳng thèm lộ ra uy lực chỉ thuộc đế binh.

Thu lại đế binh rồi thân ảnh hắn biến mất ngay tại chỗ.

Hắn rời đi chưa được bao lâu, một quang đoàn được bao phủ bởi thời quang xuất hiện từ xa, chiếu rọi tất cả bên trong.

Lúc này trong thiên mộng, trên đỉnh của vách núi, Vương Song đang khoanh chân im lặng không chút khí tức nào tỏa ra. Giống như người bình thường nhưng nếu cảm nhận cẩn thận càng phát hiện khí tức Vương Song khủng bố như một phương thiên đạo!

- Xoẹt.

Vào giây nào đó, Vương Song mở mắt trong đó hiện lên vì sao tinh tú thậm chí là vạn vật sinh tử thấp thoáng một thế giới nhỏ diễn dịch sinh tử luân hồi!

Ánh mắt hắn lóe lên sự nghi hoặc. Vừa rồi hắn dạo chơi trong luân hồi chi đạo hình như đã cảm giác được dị tượng nhưng rất ngắn rồi biến mất.

- Lẽ nào phong ấn có biến hóa?

Vương Song lẩm bẩm ngẩng đầu nhìn bên ngoài thiên khung, khoảng cách ở mắt của hắn đã chẳng còn nghĩa lý gì. Ngay lập tức nhìn thấy phong ấn một mực ngăn trên cái khe, phóng thích ra quang mang vĩnh hằng bất hủ!

- Không có thay đổi.

Vương Song tự nhủ, nghiêm túc nhìn thêm lần nữa, xác nhận là đúng sau đó thu hồi ánh mắt của mình khẽ chau mày.

- Sư tôn!

Một giọng nói truyền đến, Vương Song quay người lại nhìn ba đệ tử của mình mỉm cười phất tay, trên mặt đất xuất hiện ba tấm đệm.

- Làm sao có thời gian đến chỗ ta?

Người tới chính là Phong Duyên, Nghệ Tử còn có Nhiếp Minh. Hai người kia đã thăng lên Chuẩn Đế chỉ còn Nhiếp Minh vẫn đang quanh quẩn Đỉnh phong Thánh Giả!

Nói thật, thân là đại đệ tử của Vương Song, hai sư đệ tu vi còn cao hơn mình khiến áp lực của Nhiếp Minh rất lớn. Nụ cười trên mặt dần ít đi, chỉ muốn bế quan tu hành và cố gắng đột phá lên Chuẩn Đế càng sớm càng tốt!

Nhìn thấy Vương Song, Nhiếp Minh cười khổ. Chỉ vào hai người:

- Sư tôn, là Phong Duyên kéo ta đến đây, con đang rất muốn bế quan!

Nghệ Tử cũng cười khan chỉ vào Phong Duyên, không nói cũng hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận