Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 205: Căn cứ mới!

Thời gian ba ngày trôi qua, đám người Vương Song lục soát nơi này thêm vài lần nữa, tìm hiểu tất cả xung quanh mãi đến khi đã chắc chắn không còn một con Zombie nào mới quyết định chính thức chuyển tới.

Khiến bọn hắn kinh ngạc chính là số người sống sót ở đây vậy mà có gần một trăm người không thể không nói rằng đây là một điều kỳ tích.

Ba ngày sau mẫu tử Liễu Lôi cũng đã tỉnh lại, có thể xuống giường đi lại, bọn họ vô cùng cảm kích Vương Song, đặc biệt là Liễu Thanh Thanh biết được nữ nhi của mình suýt chút nữa bị người khác ăn thịt, sợ tới mức chút nữa thì ngất đi không khỏi sinh ra ý niệm nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp Vương Song.

Trượng phu của nàng đã mất từ lâu, nữ nhi nàng là do một tay nàng nuôi dưỡng cho nên đối với nàng mà nói nữ như chính là tất cả của nàng, Vương Song đã cứu nữ như nàng cũng giống cứu mạng của hai mẫu tử nàng!

Bởi vì cơ thể của mẫu tử Liễu Thanh Thanh chưa hồi phục hoàn toàn, nên vẫn ở lại bên trong toà nhà này, Vương Song cũng không đuổi các nàng đi, bởi vậy các nàng cũng dần dần hiểu được thân phận đám người Vương Song.

Biết Vương Song là một thủ lĩnh của một căn cứ nhỏ, dưới hắn còn có khoảng chừng gần bảy trăm người và rất nhiều vũ khí mạnh, bản thân hắn lại là Tiến Hoá Giả vô cùng mạnh, số lượng Zombie bị hắn giết đếm không xuể.

Cho nên trong lòng Liễu Thanh Thanh hiện lên một suy nghĩ, hai mẫu tử nàng là nữ nhân, bản thân tay trói gà không chặt, một con Zombie bình thường cũng đủ làm cho các nàng sợ chết khiếp nên nếu muốn sống sót ở thời Mạt Thế này chỉ có thể dựa vào người mạnh, mà Vương Song chính là đối tượng thích hợp nhất, nhưng nếu muốn dựa vào những người này thì bản thân phải thể hiện được giá trị của mình.

Chỉ khi bản thân có giá trị thì những người mạnh mới nguyện ý trả giá để bảo vệ bọn họ, hai người bọn họ ngoại trừ cơ thể căn bản không còn một chút giá trị nào đáng giá để người mạnh thu nhận!

Liễu Thanh Thanh muốn tìm một cơ hội ở một mình với Vương Song, nhưng cả ngày Vương Song đều ở bên ngoài quan sát xung quanh trấn nhỏ, cho nên có rất ít nhìn thấy hắn chứ đừng nói đến ở chung một chỗ.

Liễu Thanh Thanh dọn dẹp vệ sinh trong phòng khách, nàng biết rõ thời thế bây giờ không có ai thích một phế vật, càng sẽ không nuôi dưỡng một người rảnh rỗi, nàng rất sợ Vương Song đuổi các nàng đi, không có sự che chở của Vương Song thì nữ nhân như các nàng làm sao có thể sinh tồn. Cho nên bản thân Liễu Thanh Thanh giống như một bảo mẫu không ngừng sửa sang lại toà nhà này.

Mái tóc của nàng tuỳ ý xõa ra ở sau lưng, da thịt trắng như ngọc, ngũ quan vô cùng ôn nhu giống như một nữ tử truyền thống, cả người đứng ở nơi này đẹp như một bức tranh.

- Vương đội trưởng, ngươi đã trở lại!

Đột nhiên Liễu Thanh Thanh nghe được tiếng động bên ngoài, vẻ mặt vui tươi quay đầu nhìn lại, vừa lúc Vương Song đang tiến vào, nhìn Liễu Thanh Thanh đứng ở phòng khách trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, tuy rằng Liễu Thanh Thanh không được tính là một mỹ nhân nhưng khí chất dịu dàng như ngọc trên người nàng cũng không phải nữ tử nào cũng có thể sánh được.

Nhìn Liễu Thanh Thanh cầm một chiếc khăn chà lau bàn, Vương Song lộ ra ý cười:

- Thanh Thanh, sao ngươi lại làm những chuyện lặt vặt này làm gì! Không phải ta đã nói, trước khi cơ thể của hai ngươi hoàn toàn hồi phục thì những việc lặt vặt này ngươi có thể không cần làm mà!

Trước đó Vương Song đã biết tên của hai người, dưới sự kiên trì của Liễu Thanh Thanh cho nên gọi Thanh Thanh thay vì Liễu Thanh Thanh, vốn hắn nghĩ muốn để sau khi hai người khỏi hắn sẽ cho các nàng đi, cũng biết rằng nếu rời đi hai mẫu tử bọn họ sống nương tựa vào nhau e là chỉ có thể chờ chết, cho nên Vương Song đã cho bọn họ ở lại chỗ này, cho các nàng công việc dọn dẹp sắp xếp, như vậy cũng coi như là có một việc để làm không đến mức đói chết.

Liễu Thanh Thanh cười ôn hoà:

- Vương đội trưởng, cơ thể của ta đã tốt hơn rất nhiều, những việc này không nặng nếu lại nghỉ ngơi nữa bản thân ta sẽ rất áy náy!

- Ngươi đã cứu mẫu tử chúng ta, chúng ta lại ở chỗ của ngươi không phải trả tiền ăn uống thật sự là áy náy, cũng chỉ có thể làm những việc nhỏ không đáng kể để cảm tạ Vương đội trưởng!

Vương Song cười cười, không nói gì, sau vài lần tiếp xúc hắn biết nữ nhân này rất có nguyên tắc, nhưng cũng rất cố chấp, biết rằng có nói thêm thì cũng không thay đổi được gì cho nên hắn không nói thêm gì nữa.

- Đúng rồi, Liễu Lôi đâu? Tiểu nha đầu này chạy đi đâu vậy? Sao lại không thấy nàng đâu?

Vương Song giống như nhớ tới cái gì có chút nghi hoặc hỏi han, bình thường tiểu nha đầu này luôn ở bên cạnh Liễu Thanh Thanh, sao bây giờ lại không thấy đâu.

Liễu Thanh Thanh nghe vậy vẻ mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ:

- Cơ thể nó hồi phục rất nhanh, cũng không chịu ngồi yên, sáng sớm hôm nay liền đi hỗ trợ mọi người phân phát thức ăn rồi!

Sau khi Vương Song chiếm được tòa nhà này ở trấn nhỏ, tập hợp lại gần một trăm người may mắn còn sống, những người này cũng cần ăn uống bởi vậy Vương Song lợi dụng thời gian mấy ngày này mang toàn bộ đồ ăn vật tư có thể sử dụng của cả thôn thu thập lại, ước chừng có thể để cho một trăm người chống đỡ trong ba tháng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận