Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1075: Mang thai? (2)

Lúc này, trong ánh mắt hắn có một chút nghi hoặc, nhìn về rừng cây rậm rạp trước mắt:

- Nhưng mà ta cảm thấy gần đây số lượng biến dị thú hình như càng ngày càng ít.

- Đại ca, hai ba ngày chúng ta lại bắt giết những con biến dị thú này, cho dù có nhiều biến dị thú cũng không chịu được tần săn bắn này của chúng ta!

Có người có chút bất đắc dĩ mở miệng.

Những người khác gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, hơn một năm nay, chung quanh biến dị thú gần như đều bị bọn họ giết sạch, cũng khiến cho bọn hắn săn bắt càng ngày càng khó khăn, đến bây giờ, không thể không tiến vào càng sâu, càng xa trong rừng, như vậy mới có thể có được nhiều con mồi!

Bọn họ trừ săn bắt thì không biết làm gì, càng không làm ăn, thực ra, nếu bọn hắn biết làm ăn thì chỉ sợ cũng không cần thường xuyên săn bắt để sinh tồn.

Cũng may mắn có Miêu Vong nếu không, chỉ sợ bọn họ đã sớm lâm vào khốn cảnh.

Nhưng mà, nếu cứ như vậy, chỉ sợ bọn họ cũng không thể chèo chống quá lâu, dù sao số lượng biến dị thú cũng không phải vô hạn, bọn họ cũng không thể chỉ trông cậy vào một mình Miêu Vong, hắn mạnh hơn, cũng không có khả năng nuôi sống toàn bộ miêu trại.

- Lần này qua căn cứ địa Hắc Thủy, ta nghĩ nên mua thêm một số hạt giống lương thực, Thôn Trại chung quanh chúng ta có thể mở ra một khu vực an toàn, dùng để trồng lương thực, cứ như vậy, sau này cũng không xảy ra nguy cơ thiếu lương thực.

Phương Thanh ở bên cạnh nhẹ giọng mở miệng.

Thực ra trước đó bọn họ cũng có trồng lương thực, nhưng mà bởi vì đông đảo biến dị thú, trồng xuống, chẳng mấy chốc sẽ bị biến dị thú chà đạp sạch sẽ, cho nên, trồng trọt lương thực chỉ có một phần rất nhỏ. Hiện tại biến dị thú chung quanh gần như đều bị giết sạch, bọn họ ngược lại có thể lần nữa thử trồng trọt lương thực.

- Đến lúc đó chúng ta sắp xếp một số người trông coi hai mươi bốn giờ, phòng ngừa trồng trọt lương thực bị biến dị thú làm hỏng!

Những người khác cũng lần lượt đồng ý.

Một đoàn người lần nữa đánh giết hai con hồ ly biến dị, sau đó trở lại Miêu trại.

Miêu Đóa Nhi đã chuẩn bị xong đồ ăn, một thân váy xếp nếp, tóc dài búi lại, dùng một dây buộc tóc màu sắc rực rỡ buộc gọn lại, còn có thêm mấy trang sức, trông có một vẻ đẹp tươi mát thoát tục.

Nhìn thấy Miêu Vong trở về, Miêu Đóa Nhi lộ ra ý cười, cất bước bước loạng choạng tiến về phía trước, nhìn thấy quần áo Miêu Vong rách nát, sắc mặt hơi đổi một chút:

- Vong ca, không sao chứ?

Miêu Vong nhìn thấy lão bà mình lo lắng, không thèm để ý mở miệng cười nói:

- Chỉ là một con hổ biến dị mà thôi, làm sao có thể khiến ta bị thương được chứ, yên tâm đi, chỉ là quần áo bị rách mà thôi.

Nghe vậy, Miêu Đóa Nhi thở phào, tiến lên cẩn thận kiểm tra một lần, xác nhận không bị thương, cởi quần áo Miêu Vong sau đó lấy ra một bộ quần áo mới cho Miêu Vong thay.

- Được rồi, mau ăn cơm đi, ta làm cho ngươi món măng xào thịt, canh chua cá mà ngươi thích nhất đấy.

Miêu Đóa Nhi ôn nhu mở miệng, cả người hoàn toàn hóa thân thành một thê tử ôn nhu, hiền thục, hoàn toàn bảy ra dáng vẻ nhã nhặn của nữ tử Miêu tộc.

- Đúng rồi, Miêu gia gia đâu? Sao không ở nhà?

Miêu Vong ngồi trước bàn cơm, hơi nghi hoặc một chút mở miệng hỏi.

- Gia gia ăn trước rồi, hiện tại đoán chừng là ở bên ngoài tản bộ, gia gia thân là thôn trưởng, mỗi ngày trong thôn trại đều có chuyện, ngài cũng không chịu ngồi yên, quản cái này quản cái kia.

Miêu Đóa Nhi có chút buồn cười nói.

- Chúng ta ăn cơm trước đi, cơm nước xong xuôi, đoán chừng gia gia cũng sẽ trở về thôi.

Nghe vậy, Miêu Vong không nói thêm gì nữa, vùi đầu ăn cơm, một bên, Miêu Đóa Nhi nhìn dáng vẻ Miêu Vong ăn như hổ đói, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt lóe lên vẻ hạnh phúc.

Loại cuộc sống này tuy đơn giản, nhưng Miêu Vong chưa từng khiến nàng bị đói, chịu lạnh, luôn cho nàng những thứ tốt nhất, đối với Miêu Đóa Nhi mà nói, cũng đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi.

Miêu Đóa Nhi không ngừng gắp thức ăn đặt trong chén Miêu Vong, gần như gắp đầy bát Miêu Vong, Miêu Vong dừng đũa, nhìn Miêu Đóa Nhi:

- Đóa Nhi, đừng gắp cho ta, ngươi cũng ăn đi.

Nói xong, gắp cá trong chén mình đặt vào trong chén của Miêu Đóa Nhi, Miêu Đóa Nhi thấy thế, ngọt ngào cười, dùng đũa cẩn thận gắp một miếng, để vào trong miệng.

- Ọe…

Đột nhiên, Miêu Đóa Nhi biến sắc, lập tức đứng lên, đi ra ngoài, phun miếng cá ra, sắc mặt có chút tái nhợt.

Miêu Vong biến sắc, vội vàng tiến lên:

- Đóa Nhi, sao thế? Ngươi không sao chứ?

Miêu Đóa Nhi có chút uể oải, thanh âm có chút suy yếu:

- Ta không sao, gần đây luôn cảm thấy có chút buồn nôn, không muốn ăn cơm.

- Buồn nôn?

Miêu lão gia tử từ bên ngoài đi tới, vừa nhìn thấy tình huống của Miêu Đóa Nhi, hắn vội vàng tiến lên, có chút lo lắng hỏi thăm.

- Trừ buồn nôn, không muốn ăn cơm còn có triệu chứng gì nữa?

Nhìn thấy Miêu Đóa Nhi lắc đầu, Miêu lão gia tử trầm ngâm một chút, trong mắt lóe lên một tia vui mừng:

- Đóa Nhi, có thể ngươi đã có rồi!

- Có?

Đóa Nhi sững sờ, lập tức kịp phản ứng, có chút kinh hỉ mở miệng:

- Gia gia, ngươi nói là ta có hài tử!

Bạn cần đăng nhập để bình luận