Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 745: Trở về thành phố Giang Nam (3)

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Đồng Vũ không có một vẻ lo âu, sắc mặt bình thản, liếc nhìn Bạch Manh Manh một chút:

- Không biết, ngươi tự nghĩ cách đi!

Triệu Nhược Nam ở một bên lẳng lặng nhìn hai nữ nữ, ánh mắt mờ mịt, không biết đang suy nghĩ gì . Còn Hồ Văn Văn thì ngồi yên ở đó, không có gì suy nghĩ, nàng đã quyết định, Vương Song đi đâu, nàng sẽ đi đó.

Từ Đông Đông và Cao Mộng Viện đang nhỏ giọng bàn bạc sau khi đến thành phố Giang Nam nên ứng phó với những người khác như thế nào, làm thế nào để duy trì sự sủng ái của Vương Song với nhóm người của mình.

Rời khỏi nơi mình sinh sống trong thời gian dài, mỗi người đều nghĩ rất nhiều, cũng đều có chút mờ mịt.

Quá trình đi đường tốn mất ba ngày của bọn họ, lúc nửa đường thời điểm bọn họ thậm chí gặp được trăm vạn cấp bậc Zombie. Nếu không phải Vương Song và Thu Ảnh Đồng mở đường, bọn họ chắc cũng không thể ra ngoài được nữa!

Không chỉ có đám Zombie, đủ loại nguy hiểm, từng con biến dị phi cầm nhất giai dù cho cường giả nhất giai cũng phải cẩn thận ứng phó, biến dị Zombie một mình lang thang, thợ săn, bẫy của loài người, nhìn sắc mặt trắng bệt của bọn người Bạch Manh Manh, thế mới biết thế giới bên ngoài kinh khủng đến mức nào, không có thực lực mạnh mẽ, muốn tồn tại ở bên ngoài, chỉ có nằm mơ!

Cả đường đi trải qua biết bao nguy hiểm để đến thành phố Giang Nam, nhìn thấy cái gọi là “Thành tường” bên ngoài thành phố Giang Nam xe cộ chồng chất, Vương Song lắc đầu.

- Bọn ta cũng không có cách, Lý Tân nói ngươi có thể di chuyển tường thành của Thiên Chi Thành, bọn ta cũng không xây mới lại!

Triệu Hân giải thích.

- Thành tường của Thiên Chi Thành cũng đến lúc đang di chuyển rồi.

Vương Song gật đầu. Có điều nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời, náo nhiệt ở đây, hắn cảm thấy rất vui, ít nhất chứng minh thành phố Giang Nam đang phát triển theo chiều hướng tốt.

- Ngươi xem, đó là Linh Cốc đang trồng, bọn ta đoán còn có hai ba ngày nữa sẽ chín, đến lúc đó sẽ có thể thu hoạch!

Triệu Hân chỉ một đám ruộng lúa mạch khổng lồ ngoài thành, bị lưới sắt bao vây lại, xung quanh còn có binh lính trông coi, liếc nhìn lại, vàng rực, dường như không nhìn thấy bờ.

Chỉ nhìn phía xa xa, Vương Song cũng có thể cảm nhận được một luồng thiên địa nguyên khí nồng đậm không ngừng đánh về phía mình.

- Tước đó bọn ta có một ít Linh Cốc thí nghiệm, không chỉ mùi vị tuyệt hảo, nguyên khí ẩn chứa trong đó có thể bổ sung cho sức mạnh của Tiến Hóa Giả, nâng cao tố chất cơ thể người!

Ánh mắt Triệu Hân vui mừng nhìn thành quả của nhóm người mình, cười nhẹ.

Bọn người Bạch Manh Manh và Triệu Nhược Nam kinh ngạc nhìn đám ruộng lúa mạch mênh mông này, chỉ vẻn vẹn ngần ấy, là có thể cảm nhận được sự phát triển mạnh mẽ của thành phố Giang Nam!

Bác sĩ Hứa cũng vui mừng, từ xưa đến nay Hoa Quốc có một truyền thống, là con người lấy thức ăn làm dầu, hắn thấy, lương thực mới là thế lực quan trọng nhất, không có lương thực, rất nhiều người sẽ chết đói, dù cho có muốn phát triển cũng khó có khả năng.

- Ba thế lực kia cũng vì thèm thuồng lương thực của chúng ta, cho nên mới có chủ ý đánh chúng ta.

Lý Tân ở bên cạnh nói thêm.

Mà lúc này, tất cả mọi người ở thành phố Giang Nam cũng đều nhận được tin tức Vương Song quay về, phản ứng đầu tiên đều là tạm dừng những chuyện đang làm, từng người từng người vội vàng chạy tới đại sảnh nghị sự.

Dù cho một số người khác có tâm tư gì lúc này cũng cấp tốc thu liễm tâm tư của chính mình.

Mọi người đi tới đại sảnh, đã thấy đám người Vương Song, Triệu Hân.

– Tiểu Song, khoảng thời gian ngươi biến mất, chúng ta đều cực kỳ lo lắng cho ngươi.

Thu Báo Quốc nhìn Vương Song, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, Vương Song không có ở đây, thiếu mất cây định hải thần châm có thể đoàn kết mọi người với nhau, hắn cũng mơ hồ cảm giác được thành phố Giang Nam có chút bất ổn, tựa như một dòng nước xiết gợn sóng, hắn cũng không có cách nào, mặc dù con gái hắn cũng là cường giả nhất giai, nhưng bàn về sức ảnh hưởng thủy chung vẫn không bằng Vương Song, không thể áp chế tất cả mọi người.

Nhưng bây giờ Vương Song quay về, hắn lập tức cảm nhận được khoảnh khắc đen tối đó lập tức đã biến mất.

– Quay về thì tốt, quay về thì tốt!

Đổng Châu ở một bên ôn hòa nhìn Vương Song, đối với Vương Song, nàng thật sự coi đối phương giống như con cái của mình, tận tâm tận lực phụ tá Vương Song.

– Tiểu Song, ngươi không sao chứ, ngươi có biết ta và cha mẹ đều vô cùng lo lắng cho ngươi không!

Lúc này, Vương Cầm cũng chạy đến, nhìn thấy Vương Song, hai mắt đều tràn ngập hơi nước, trực tiếp răn dạy, bây giờ toàn bộ thành phố Giang Nam đều đã biết nàng có thể hoàn toàn không cần quan tâm thân phận của Vương Song.

– Sau này, ngươi tuyệt đối không được cậy mạnh như thế nữa, nếu không, ta sẽ không nhận người đệ đệ như ngươi!

Nghe tỷ tỷ mình răn dạy, Vương Song không hề có chút tức giận, ngược lại xuất phát từ nội tâm cười rộ lên, người quan tâm mình nhất mãi mãi chỉ có người thân.

Vương Song không ngừng gật đầu, dáng vẻ giống như gà con mổ thóc thoảng chốc làm cho những người khác bật cười, nhìn thấy dáng vẻ của Vương Song biểu hiện ra, Vương Cầm lại quở trách Vương Song một lúc nữa mới dừng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận