Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2373: Tìm bảo vật trong hỗn độn! (2)

Vương Song sửng sốt, khối kim loại này gần như đều muốn thông linh, khó trách lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Phong Hiên ngược lại rất thích khối kim loại này, cảm giác giống như khối kim loại này vốn thuộc về mình, hắn không khỏi nhìn về phía Vương Song.

- Khối thần kim này vốn định cho ngươi, không cần nhìn ta, nhưng với lực lượng hiện tại của ngươi căn bản không cách nào chế tạo thần binh, ta còn cần tìm một ít tài liệu thần thánh, tạo cho ngươi một thanh chư thiên đệ nhất thần binh!

Vương Song trầm giọng nói, bộ phận chủ yếu của Nhân Hoàng Đao là Vĩnh Hằng Thần Kim, thế nhưng đây không có nghĩa là ngoại trừ Vĩnh Hằng Thần Kim sẽ không có thần tài khác!

Một món thần binh cực kỳ lợi hại thì cần vô số tài liệu, càng cần kỹ năng luyện chế cực cao.

Lúc trước hắn ở hỏa vực trong mê man luyện chế Tử Vân thần tinh trở thành thần binh bản mạng của hắn, nhưng kỳ thực cũng không hoàn mỹ.

Bây giờ hắn có điều kiện này, tất nhiên sẽ không để cho Phong Hiên đi theo con đường cũ của mình.

Nghe vậy, Phong Hiên hưng phấn gật đầu,

- Sư tôn, ta cũng muốn chế tạo một thanh thần đao giống như sư tôn!

Vương Song nghe vậy, cười khổ một tiếng, không nói gì nữa, dẫn theo Phong Hiên rời khỏi phiến thế giới này, tiếp tục đi lại trong hỗn độn.

Bọn họ không phát hiện, ở một phương hướng khác cách Vĩnh Hằng Mẫu Kim không xa, một cái hỗn độn quang đoàn vô cùng yếu ớt lẳng lặng trôi nổi, khí tức cực kỳ nhỏ, nếu có người đứng ở một bên thì có thể rõ ràng nhìn thấy đó là một ảo ảnh đóa hoa sen mơ hồ, nhưng chỉ có kích thước bằng móng tay, vẫn chưa được ngưng tụ lại.

...

Bất kể nhiều năm trong hỗn độn, Vương Song và những người khác lần nữa tìm được không ít bảo vật trong hỗn độn, thế nhưng vẫn như cũ vẫn không có tinh linh mà Phong Hiên cần.

Trên thực tế, trong tay Vương Song cũng có không ít tinh linh nhưng đều là rất bình thường, rõ ràng không thích hợp với Phong Hiên.

Một ngày hôm nay, Vương Song bỗng nhiên dừng bước, trong đầu xuất hiện một đạo linh quang,

- Thế giới của mình mở ra, tựa như có một tinh thần hạch tâm trọng yếu nhất tồn tại, có lẽ có thể coi là tinh linh của Phong Hiên.

Nghĩ tới đây, hắn di chuyển bước chân, dẫn theo Phong Hiên lần nữa xuất hiện trong thế giới của mình.

Cẩn thận cảm nhận mặt đất dưới chân, Vương Song cảm giác được một luồng khí tức sinh mệnh, giống như mặt trời mới mọc, tràn ngập sức sống.

Tâm niệm của hắn khuếch tán ra, dung hợp với toàn bộ đại địa thành một thể, sau một khắc, một khỏa hư ảnh rực rỡ xuất hiện, giống như một viên minh châu, tản ra ánh sáng chói mắt.

- Tuy rằng rất nhỏ yếu nhưng nó có tiềm lực phát triển rất lớn.

Vương Song nhìn Phong Hiên, cười khẽ một tiếng:

- Ngươi có đồng ý tiếp nhận nó không?

- Vật sư tôn cho, nhất định là bảo vật.

Phong Hiên cười hì hì nói.

Vương Song búng tay, viên tinh linh này tiến vào trong cơ thể Phong Hiên.

- Luyện hóa viên tinh linh này đi, đến lúc đó, ngươi sẽ có liên hệ với tinh linh này của ta!

Phong Hiên vận chuyển Nhân Hoàng Chân Kinh, luyện hóa viên tinh linh này, trong cơ thể hắn bộc phát ra từng luồng ánh sáng giống như là một vầng mặt trời.

Vương Song ở một bên im lặng quan sát, suy nghĩ một chút, vung tay lên, hạt Bồ Đề xuất hiện trên đỉnh đầu Phong Hiên, từng luồng ánh sáng màu xanh biếc rơi xuống, Phong Hiên nhất thời cảm giác được trí tuệ của mình không ngừng tăng vọt, tựa như giữa trời không còn chút bí mật nào.

Trên trán hắn, hoa văn ngữ sắc cũng lóe lên một tia ánh sáng, đưa trí tuệ của hắn tiến lên đỉnh phong.

Qua hồi lâu, Phong Hiên bỗng nhiên mở mắt, trong mắt mơ hồ có một ngôi sao nhàn nhạt lóe lên, khí tức trực tiếp tăng vọt đến Tinh Chủ đỉnh phong!

- Ầm!

Một cỗ khí tức cuồng bạo phát ra, lúc này Phong Hiên cảm giác được lực lượng trong cơ thể mình giống như một vị thần, hắn có thể đánh nát một ngôi sao chỉ bằng một quyền!

Vương Song thấy thế, mỉm cười một tiếng, cũng chỉ như đao, chém ra một đao, tựa như phù quang lược ảnh, chém về phía Phong Hiên.

Phong Hiên thấy thế, cũng học theo, hóa chưởng thành đao, chém ra một đạo đao vô cùng sắc bén

Mà ở bên trong bộ lạc Đại Phong, Ám cũng đang yên lặng bất động, trong bộ lạc Đại Phong không có việc gì làm, vì vậy để lại một phân thân canh giữ, còn mình thì rời khỏi bộ lạc.

Đi trên đại địa, Ám cũng cảm thấy bất mãn với tu vi của bản thân, tất nhiên, hắn với bản thể của mình vẫn là một, Vương Song tấn thăng đến cảnh giới Thánh Giả, tu vi của hắn đã tăng lên đáng kể, cũng đạt được cảnh giới Thánh Giả, hơn nữa bởi vì thôn phệ thân thể của Bỉ Mông, tu vi của hắn còn mạnh hơn bản thể một chút.

Điều này cũng khiến Ám cũng có hứng thú với việc thôn phệ Hỗn Độn cự thú, nếu như có thể thôn phệ nhiều hơn, tu vi của hắn sẽ tăng vọt, đạt được Chuẩn Đế cũng không phải là vấn đề!

Chỉ có điều, hắn cũng biết Hỗn Độn cự thú vô cùng nguy hiểm, nếu như sơ ý một chút, bản thân mình sẽ bỏ mạng.

Do đó, Ám cũng lặng lẽ quan sát cự thú trên đại địa này, cuối cùng, hắn đã chọn ra một mục tiêu, đó là một cự thú đầu rồng thân người, gọi là Kế Mông!

Có thể hô mưa gọi gió, cũng có chút quan hệ với Tổ Long, còn là hảo bằng hữu của Chúc Long.

Bạn cần đăng nhập để bình luận