Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 923: Tình hình của chính mình! (2)

Một cái chìa khóa cuối cùng cắm vào, cả tòa cự môn màu bạc đột nhiên bộc phát ra quang huy vô tận, một đạo ba động khủng bố khuếch tán ra xa xa, thân thể đám người Vương Song đều là không tự chủ được lui về phía sau, thẳng tới khi lui ra ngàn thước, cỗ ba động này mới dần dần tản ra.

Bọn họ đều vội vàng nhìn lại, sáu cái chìa khóa màu vàng lúc này đã hoàn toàn biến mất, trên đại môn màu bạc chớp động một tia lưu quang, giống như thủy tinh lỏng.   

– Cái này mở ra sao?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc liếc nhau một cái, bọn họ còn tưởng rằng mở ra cánh cửa này còn có thể có động tĩnh to lớn cỡ nào, không nghĩ tới tiếng sấm lớn, mưa nhỏ.   

– Ai đi thử trước?

Mọi người lại dâng lên một nghi hoặc, tuy rằng biết cửa mở ra, nhưng bọn họ cũng không biết bên trong rốt cuộc có nguy hiểm hay không, vạn nhất có nguy hiểm, bọn họ tùy tiện vọt vào như vậy còn không phải là chịu chết !  

Cho nên, bọn họ đều là ngươi xem ta, ta xem ngươi, ai cũng muốn làm người đầu tiên ăn cua, nhưng lại sợ chết, cho nên, trong lúc nhất thời, nơi này dĩ nhiên xuất hiện một tia an tĩnh quỷ dị.   

Nhưng loại an tĩnh này rất nhanh bị đánh vỡ, Thi Hoàng cầm đầu cười ha ha, lập tức muốn dẫn đầu tiến vào, chẳng qua tốc độ của đầu Thi Hoàng này vẫn cực kỳ chậm rãi, thân ảnh Lăng Vân trực tiếp biến thành một đạo hắc sắc kiếm quang, trong nháy mắt biến mất ở cửa.  

- Tinh Hà bí cảnh, ta tới đây!

Thi Hoàng cười to một tiếng, thân ảnh vọt mạnh về phía đại môn, lập tức biến mất như xuyên qua một tầng màn nước.  

Nhìn thấy hai đại cường giả đều biến mất, tất cả mọi người còn lại đều nhao nhao tranh nhau tiến về phía trước, sợ mình chậm một bước bị người đoạt trước trực tiếp cướp sạch mọi thứ bên trong bảo tàng.   

Theo sự tranh đoạt của mọi người, rất nhanh, cửa chính đã không còn người nào. Vương Song nhìn Hầu Phong nhân cơ hội theo đám người tiến vào, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, tên gia hỏa này, xem ra đợi đến khi mình đi ra tuyệt đối không thể lưu lại!   

Sau đó, Vương Song nhìn đầu Kim Cương Viễn Cổ ở một bên, nói:

– Thú Hoàng, ngươi cũng nên đi vào đi!   

Nghe được giọng nói của Vương Song, con Thú hoàng hình thể khổng lồ này nhìn Vương Song, giọng nói giống như sấm chớp:

– Làm sao vậy, cường giả nhân loại, ngươi lo lắng ta sẽ lừa gạt sao!

– Yên tâm, biến dị thú chúng ta cũng không giả dối như nhân loại các ngươi, cho dù là địch, chúng ta cũng vẫn luôn đi thẳng tới thẳng lui, sẽ không sử dụng âm mưu quỷ kế!   

Nói xong, chân có thể so sánh với một chiếc xe đi vào trong đại môn màu bạc, trong nháy mắt biến mất ở trong cửa.  

- Hy vọng lần này mọi chuyện có thể thuận lợi đi!

Vương Song quay đầu nhìn thoáng qua phía sau:

– Ảnh Đồng, Tiểu Tân, ta giao căn cứ cho các ngươi, hy vọng các ngươi đừng để ta thất vọng!   

Sau đó, Vương Song xoay người, thân ảnh đột nhiên tiến vào trong đại môn.  

Ngay khi thân ảnh Vương Song vừa mới tiến vào bên trong, xa xa, một đạo lưu quang màu vàng vọt tới, sau đó, kim quang tiêu tán, lộ ra thân ảnh ba người Phi Lợi Tư ở phía sau.   

- Ha ha, thật sự là trời trợ giúp ta, Tinh Hà bí cảnh dĩ nhiên mở ra, đi, chúng ta cũng đi vào!

Vẻ mặt Phi Lợi Tư kích động nhìn đại môn màu bạc trước mắt, căn bản không cho Khải Lâm và Đa Mông cơ hội nói chuyện, dẫn đầu hai người bọn họ chạy vào bên trong.

Khi họ bước vào, bên ngoài cánh cửa màu bạc ngay lập tức không còn một người nữa.   

Một con sói biến dị cấp bảy bị động tĩnh nơi này hấp dẫn đi về phía nơi này, nhìn đại môn màu bạc trong mắt hiện lên một tia cảnh giác, nhưng vẫn chậm rãi cất bước đi về phía đại môn màu bạc.

Một đạo quang mang màu bạc hiện lên, con sói biến dị cấp bảy này còn chưa kịp phản kháng, toàn bộ thân thể trực tiếp hóa thành một đống tro tàn, hoàn toàn biến mất, không gian bên ngoài lần nữa biến thành an tĩnh lại.

......   

Vương Song cảm giác mình dường tiến vào một đường hầm thời không, đang tiến hành xuyên qua thời không, đại não của mình là một mảnh mê man, thậm chí còn không thể mở mắt.   

Không biết đã trôi qua bao lâu, Vương Song rốt cục mở mắt ra, thân thể theo bản năng vận dụng lực lượng của mình tiến hành phòng ngự, ở một nơi xa lạ, tính cảnh giác của con người vẫn tương đối lớn.   

Chẳng qua, hắn còn không có tiến hành phòng ngự, lập tức phát hiện thân thể mình giống như bị thứ gì trói buộc.  

– Đây, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vương Song nhìn một xiềng xích màu bạc trên cổ mình, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, khẽ giật thứ màu bạc vô cùng tinh xảo trên cổ mình, vừa vặn có thể vây cổ mình thành một vòng.   

Nhưng trên cái xiềng này, Vương Song có thể nhận ra một cỗ lực lượng kỳ dị trói buộc chính mình, nếu như bộc phát ra, trong nháy mắt có thể trọng thương chính mình.   

Vương Song muốn lấy tay chạm vào gật xiềng, nhưng ngay sau đó hắn nhận thấy hai tay mình biến thành không có một tia khí lực, muốn giơ tay lên cũng không có khả năng, cả người giống như là một vũng bùn ngã xuống đất.

Trong lòng Vương Song đã không còn là khiếp sợ, mà là mê hoặc thật sâu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mình không phải tiến vào Tinh Hà bí cảnh sao, như thế nào bây giờ giống như trở thành tù nhân dưới giai!

Bạn cần đăng nhập để bình luận