Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1072: Thành hôn

- Nhất định, nhất định, không quấy rầy Vương Thúc làm ăn nữa! Chúng ta đi trước!

Phương Thanh lễ phép một câu lập tức dẫn đám người Miêu Vong rời đi. Nhìn thấy đám người Phương Thanh rời đi, đại hán tiếp tục ngồi ở sau quầy hàng, đôi mắt hơi hơi nheo lại, nhìn thân ảnh Miêu Vong, trong mắt lóe lên một vòng một tia nghi hoặc.

Đám người Phương Thanh rời đi, đến một một nơi tương đối hẻo lánh, Phương Thanh lấy ra bốn tờ giao cho Miêu Vong.

- Miêu Vong, đây là của ngươi, tổng là bốn trăm, giữ lấy đừng làm mất!

Phương Thanh có chút hâm mộ dặn dò, mặc dù trong tay hắn còn thừa lại sáu trăm, nhưng đây là mọi người cùng nhau, phân chia xong, chỉ sợ hắn cũng chỉ có một trăm đồng, so với bốn trăm đồng của Miêu Vong thì rõ ràng có chênh lệch.

- Đúng rồi, không phải ngươi muốn đi mua đồ sao, ta đưa ngươi đi, nếu không ngươi sẽ bị người ta hố mà cũng không biết đâu!

Phương Thanh lắc đầu, kìm nén sự hâm mộ trong lòng mình nghiêm túc mở miệng nói.

- Được!

Miêu Vong gật đầu, những người khác cũng không trở về, đi theo hai người Phương Thanh, dự định nhìn xem Miêu Vong muốn mua cái gì.

Mấy người đi xuyên qua chợ phiên náo nhiệt, cảm nhận bầu không khí tràn ngập sức sống, ở Miêu Trại bọn hắn tuyệt đối không cảm nhận được.

Miêu Vong tùy ý đi phía trước, không có mục tiêu đặc biệt gì, trong trí nhớ của hắn, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này, cho nên, hắn cũng vô cùng hiếu kỳ.

- Đại ca, muốn tới chơi đùa sao?

Một nữ nhân thanh tú từ một bên nhảy ra, khiến đám người Miêu Vong hoảng sợ nhưng sau đó nghe thấy lời của nữ nhân, nhất thời hiểu rõ ý tứ của đối phương, đều lắc đầu.

- Đại ca, một đêm chỉ cần hai đồng, ta nhất định sẽ làm ngươi dễ chịu.

Nữ nhân có chút khẩn trương mở miệng, nàng nhìn ra những người này trên người cũng có chút tiền, cho nên mới chủ động tiến lên ôm khách.

- Không cần.

Phương Thanh tiến lên một bước nhàn nhạt mở miệng, cho dù ở nơi này có không ít người hắn phải khúm núm, nhưng thân là Tiến Hóa Giả cấp bảy, đối với người bình thường mà nói vẫn có lực chấn nhiếp rất mạnh, cảm nhận được khí tức trên người Phương Thanh, nữ người như chuột túi chấn kinh lùi về phía sau.

- Người ta tốt xấu gì cũng là nữ nhân, không thể khách khí một chút sao.

Miêu Vong có chút bất mãn mở miệng, hắn không phải muốn thử dịch vụ của đối phương chỉ cảm thấy đối phương đến mức độ như bây giờ đã đủ đáng thương rồi, sao phải đối xử với các nàng như vậy chứ.

Phương Thanh liếc Miêu Vong một chút, hừ vài tiếng, không nói gì thêm, tiếp tục tiến về phía trước.

Miêu Vong hậm hực nhìn đối phương, lập tức vội vàng đuổi theo, mất hai tiếng đi dạo quanh khu chợ náo nhiệt này, Miêu Vong cuối cùng cũng mua xong đồ nhưng mà sau khi mua đồ xong bốn trăm đồng trong tay hắn lúc này cũng nhanh chóng ít đi, trong thời gian rất ngắn đã tiêu mất một nửa rồi.

Đám người Phương Thanh cầm đồ Miêu Vong mua, đều có chút ngốc trệ, Những thứ này là gì! Quần áo chăn mà thì không nói, thậm chí còn có xà phòng, bàn chải kem đánh răng nữa.

Người nào người này cầm đủ thứ đồ, mặc dù không nặng, nhưng nhìn đồ vật trong tay trong lòng bọn họ đều dâng lên một dự cảm không tốt.

Đặc biệt là bọn họ nhìn thấy Miêu Vong cầm trong tay nến Long Phượng càng như vậy!

Sắc mặt Phương Thanh vô cùng khó coi, đợi đến khi trở lại quán trọ nhỏ của Nguyệt tỷ, đóng cửa phòng, Phương Thanh nổi giận đùng đùng hỏi Miêu Vong:

- Miêu Vong, nói, tại sao lại mua những vật này!

Những người khác sắc mặt đều khó coi, từ những vật này bọn họ đều mơ hồ đạt được một kết luận khủng bố, mà cái kết luận này chính là điều mà tất cả bọn hắn không muốn nhìn thấy nhất!

Miêu Vong chớp mắt mấy cái, có chút không hiểu nhìn bọn hắn, hắn không phải người Miêu tộc, không biết những vật này có ý gì, cho nên có chút nghi hoặc.

- Hừm.

- Hừm.

Đám người Miêu Thanh thấy thế, đều hít một hơi thật dài, ánh mắt bất thiện nhìn đối phương.

- Thôi bỏ đi, trở về rồi nói, ta nhất định phải hỏi thôn trưởng, mua những thứ này làm gì!

Phương Thanh có chút phẫn nộ mở miệng.

Mọi người cũng tràn đầy vẻ không vui nhưng bọn hắn cũng biết thực lực Miêu Vong cường hãn, căn bản bọn hắn không thể đối phó, cho nên không có động thủ.

Dưới sự kiềm chế này, bầu không khí trở nên ngột ngạt, Miêu Vong có chút không hiểu qua một đêm, sáng sớm hôm sau, đám người Phương Thanh vội vàng trả lại chìa khoá, nhanh chóng đi về Miêu Trại.

Bởi vì trong lòng có tâm sự, cho nên tốc độ nhanh hơn không ít, mặt trời chưa xuống núi đã đến Thôn Trại rồi.

Đến Thôn Trại, đám người Phương Thanh còn chưa kịp tới hỏi thăm Miêu Xuyên, đã nhìn thấy không khí toàn bộ Thôn Trại có chút vui mừng, thậm chí hắn còn chứng kiến bên ngoài nhà Miêu Xuyên giăng đèn kết hoa, dán đầy dấy đỏ giống như tân hôn.

- Cái này, cái này...

Phương Thanh có chút nghẹn họng nhìn trân trối, lúc này, những người trong Thôn Trại nhìn thấy đám người Phương Thanh tới, một người nhanh chóng tiến lên có chút lo lắng mở miệng:

- Thanh ca, không hay rồi, thôn trưởng quyết định gả Đóa Nhi cho Miêu Vong!

- Tại sao có thể như vậy, tại sao thôn trưởng lại quyết định như thế, sao Đóa Nhi có thể đồng ý chứ!

Đôi mắt Phương Thanh nhanh chóng đỏ bừng, giống như bị bệnh đau mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận