Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1437: Uy thế của Lâm Kinh Thiên

Trong lòng Cổ Hà chấn động, vô cùng kinh hãi nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt, dáng người của đối phương thẳng tắp, giống như một đỉnh núi sừng sững, mái tóc màu đen xõa tung, khuôn mặt như điêu khắc bằng đao, một đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ!

Một luồng khí tức mạnh mẽ chảy xuôi, khiến hắn cảm giác được một trận run rẩy!

Đối phương lẳng lặng đứng trong hư không, Cổ Hà phát hiện mình thân thể động không thể động đậy được một chút nào, dường như mất đi khống chế!

- Thiên Nguyên Tông... Lâm Kinh Thiên!

Sau lưng Cổ Hà, ánh mắt của một lão già cao tuổi đột nhiên trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn đối phương.

Cái tên này vừa thốt ra, mảnh không gian này giống như là bị đông cứng, vẻ mặt của tất cả mọi người giống như một mặt gặp quỷ, chuyện này so với nhìn thấy một vị Tôn Giả còn kinh khủng hơn!

Lâm Kinh Thiên, cái tên này đại diện cho cái gì, ở đây tất cả mọi người đều biết rõ, Thiên Kiêu số một Tây Tinh Vực mười nghìn năm trước, lúc trẻ chiến đấu khắp Tây Tinh Vực không có đối thủ, hiện tại người đầu tiên được công nhận là Tinh Chủ cảnh giới, Tôn Giả chi hạ không có đối thủ!

Từng vầng sáng lóa mắt ở trên người, hắn có thể được nói đối tượng được được tất cả các đệ tử của Tây Tinh Vực sùng bái, bao gồm Cổ Hà và Yêu Nguyệt, thậm chí vị mạnh siêu cấp trong Thần Lăng Tông kia biến, cũng miễn cưỡng không khác biệt lắm với Lâm Kinh Thiên lúc tuổi còn trẻ!

Có lời đồn, Lâm Kinh Thiên này muốn bước vào Tôn Giả chi cảnh đều có thể tùy lúc theo ý muốn, thậm chí sẽ đi qua mấy trăm nghìn năm, toàn bộ Tây Tinh Vực, có thể cùng đánh với lão một trận cũng không có mấy người, bao gồm cả Tôn Giả!

Cổ Hà làm thế nào cũng không ngờ tới, một người siêu phàm như vậy mà cũng sẽ xuất hiện tại đây!

Nếu như nói đối phương là vì Hỗn Độn Tinh Thạch này, đánh chết hắn cũng không tin, nếu như lão thật sự muốn, chỉ cần phái người nói với mình một tiếng, mình tuyệt đối sẽ không nói hai lời, giao đồ vật ra, có thể cùng một vị cường giả tuyệt thế như thế này giao hảo, hắn sao cần để ý đến một miếng Hỗn Độn Tinh Thạch chứ!

- Vị này sao lại tới nơi này?

Trong lòng Cổ Hà có chút lo sợ bất an. Bọn người Yêu Nguyệt bên cạnh cũng kinh ngạc, Yêu Nguyệt nhìn Lâm Kinh Thiên, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi thán phục và sùng bái:

- Wow, ngầu quá, lão chính là cái vị quét sạch toàn bộ toàn bộ Tây Tinh Vực trong truyền thuyết kia sao? Ta thường xuyên nghe sư phụ ta nhắc đến câu chuyện truyền kỳ liên quan đến vị tiền bối này!

Sư phụ nàng là Hàn Linh tiên tử, địa vị ở toàn bộ Thần Linh Tông không hề thua kém Tông Chủ đại nhân!

Chỉ có Vương Song, nhìn thấy Lâm Kinh Thiên, trong mắt lóe lên vẻ mừng như điên.

- Tiền bối Lâm, vãn bối là Cổ Hà của Cổ Tháp Tông, sư phụ là Cổ Phong, đã từng kể cho vãn bối một số sự tích về tiền bối Lâm, hôm nay may mắn được gặp, thật sự là vinh hạnh của vãn bối!

Cổ Hà mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng muốn làm tốt, thái độ của hắn vô cùng cung kính, ngữ khí càng kính sợ.

Lâm Kinh Thiên không để ý, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Song.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Kinh Thiên cứ đặt ở trên người Vương Song, Cổ Hà chấn động trong lòng, nghĩ đến một khả năng, Vương Song chẳng lẽ có quan hệ với đối phương?

Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn càng thêm thấp thỏm, có điều cũng hơi nghi hoặc một chút, thân phận của Vương Song lúc trước hắn suy đoán là Tinh Thần Điện Đường, nhưng sau này điều tra ra vốn dĩ không phải, cho nên hắn cũng không tiếp tục điều tra kỹ càng nữa, nhưng bây giờ xem ra, chính mình vẫn là xem nhẹ một chút rồi!

- Tiền bối Lâm!

Vương Song cười khổ nhìn đối phương, chính mình bây giờ lại có chút chật vật, mặc dù cả người đầy bảo vật, nhưng tu vi của mình vẫn cứ như vậy, không đạt tới mức nhất định, đối mặt với tình hình thế này chỉ có thể khoanh tay chịu chết.

Lâm Kinh Thiên cười cười gật đầu một cái, ánh mắt lóe lên, dây trói trên người Vương Song biến mất ngay lập tức, thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Lâm Kinh Thiên.

- Tiểu tử, ngươi lần này lại khiến sư phụ ngươi thổ huyết đấy.

Lâm Kinh Thiên mở miệng cười nói.

- Làm phiền tiền bối rồi!

Vương Song nghe vậy, biết chính là Chu lão sắp xếp, hẳn là đối phương biết mình gặp nguy hiểm, cho nên sắp xếp Lâm tiền bối tới cứu viện!

- Vận khí của ngươi cũng không tệ, vậy mà có thể đạt được một miếng Hỗn Độn Tinh Thạch, loại vật này, ta cũng chỉ nghe nói qua!

Ánh mắt Lâm Kinh Thiên có chút kỳ dị nhìn Vương Song.

- Đây đều là may mắn!

Vương Song cười khổ, vì mảnh vụn này, biết bao nhiêu Tinh Chủ tụ tập ở chỗ này.

- May mắn có đôi khi cũng là một phần của thực lực, hơn nữa còn đột phá đến Nguyên Lực Bát Chuyển, không đúng, dường như không chỉ có như thế, rất tốt, xem ra lão già kia không nhìn lầm người!

Lâm Kinh Thiên chỉ liếc một chút, dường như nhìn thấu cả người Vương Song!

- Được rồi, có chuyện gì quay về rồi nói, ta giải quyết chuyện ở đây trước cho ngươi!

Lâm Kinh Thiên nói, ngẩng đầu nhìn về hư không xung quanh, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, một tiếng như là thiên long gào thét xông ra:

- Cút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận