Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 589: Băng hoả giao phong (2)

Mấy người Đồng Vũ, Bạch Manh Manh nhìn Vương Song, muốn xem tiếp theo hắn sẽ làm thế nào, Vương Song thản nhiên cười, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của nàng:

- Ta chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi!

- Bốp!

m thanh của cái tát này còn to hơn cả cái của Đồng Vũ trước đó, một bên mặt khác của Dương Trúc lại hiện ra một vết hằn bàn tay lớn hơn, vài giọt máu chảy ra, nếu không phải Vương Song không dùng lực, chỉ sợ một tát này có thể khiến Dương Trúc hộc máu!

- Ngươi, ngươi... ... . .

Dương Trúc ngây người, hai má của nàng bằng mắt thường có thể thấy đang dần sưng phù lên, nhìn qua giống như một chiếc Hambuger, không thể tin nhìn Vương Song, từ “Ngươi” trên miệng nửa ngày cũng không nói được thêm cái gì.

- Manh Manh, ngươi đúng là một đứa nhỏ ngốc, muốn kết bạn với ai thì phải mở to mắt ra mà nhìn người chứ, ai cũng có thể làm bạn được sao!

Vương Song không nhìn Dương Trúc, lại nói với Bạch Manh Manh, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

- Hiện giờ, lão công của ngươi giúp ngươi nhìn bộ mặt thật của những người này, sau này, cũng không thể lặp lại sai lầm như vậy nữa!

Trên mặt Đồng Vũ lộ ra ý cười, cười khanh khách nhìn Vương Song, trên mặt Bạch Manh Manh hiện lên vẻ kinh hỉ, trực tiếp nhảy dựng lên, nhảy lên người Vương Song, được Vương Song ôm lại.

- Lão công, ngươi thật tốt!

Mắt Bạch Manh Manh híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn bộ dáng ba người Dương Trúc, cười hì hì mở miệng:

- Vẫn là lão công lợi hại, không chịu thiệt chút nào, còn được miễn phí nếm thử hương vị của ba nữ nhân này.

- Vương Song, ngươi dám đối xử với bọn ta như vậy sao!

Dương Trúc hổn hển quát, không ngờ ba người mình vậy mà bị người cho ngủ không công, còn không có chiếm được gì, hai người còn lại cũng phẫn hận nhìn Vương Song, không thể tin được bản thân mình lại bị Vương Song đùa giỡn!

- Đáng đời!

Đồng Vũ ở một bên cười lạnh nói.

Vương Song không nói gì, mắt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt có chút kỳ lạ, ba người Dương Trúc dường như phát hiện chuyện gì đáng sợ, đôi mắt trợn to, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vương Song tựa như đang nhìn một ác ma, cơ thể run lẩy bẩy.

- Cút!

Vương Song thản nhiên mở miệng.

- Vâng, vâng, bọn ta cút!

Ba người Dương Trúc sắc mặt sợ hãi chạy ra bên ngoài, thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn một cái.

Mấy người Bạch Manh Manh tò mò nhìn Vương Song, không biết vì sao các nàng lại biến thành như vậy, nhưng Bạch Manh Manh vẫn vui vẻ nhìn Vương Song, “Bẹp” một tiếng, hôn lên mặt Vương Song một cái.

- Được rồi, nhóm chúng ta tiếp tục đi, hôm nay chính là ngày sinh nhật của ngươi, cũng không thể để cho những người này phá hỏng niềm vui!

Vương Song quẹt vào mũi của Bạch Manh Manh, cười nói.

Bốn nữ nhân còn lại đều có vẻ mặt hâm mộ nhìn Bạch Manh Manh, sau đó tất cả mọi người thoải mái chè chén, tiếp theo, thậm chí mỗi người đều bắt đầu biểu diễn một tiết mục, dưới sự hưng phấn Bạch Manh Manh nhảy một điệu cho mọi người xem.

Thời điểm các nàng hăng hái như vậy, thì bên trong đặc khu, bên trong một biệt thự, mặt mũi Hoàng Cường tràn vô cùng thống khổ lăn lộn trên mặt đất, từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên đầu, sắc mặt trắng bệch, nằm ở trên cáng, được vài người khiêng vào.

Một người trẻ tuổi nhìn qua hơn hai mươi tuổi ngồi ở phía sau bàn đọc sách, hắn mặc bộ quần áo thường phục màu lam, cả người nằm nghiêng trên ghế, một nữ nhân đứng bên cạnh hắn, hai tay không ngừng xoa nắn vai của nam tử, đôi mắt hoa đào nhu hoà nhìn nam tử, nam tử híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, xem như không thấy Hoàng Cường đang kêu rên trước mặt, nhưng dưới đài mọi người không dám nói gì, tất cả đều có vẻ mặt kính sợ nhìn nam tử.

Nam tử đứng dậy, nhìn Hoàng Cường đang lăn lộn trên mặt đất, không còn bá đạo mãnh liệt như lúc trước, dường như giống một con cá ướp muối bị mất nước, không ngừng lật tới lật lui.

- Lão Tôn, xem thử hắn bị gì vậy!

Nam tử thản nhiên mở miệng nói, không biết là đang nói với ai.

Theo lời nam tử nói, một thân ảnh lặng yên không tiếng động xuất hiện bên cạnh Hoàng Cường, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, đôi mắt vô cùng thâm thuý, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện này, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu bọn họ.

- Tiến Hoá Giả!

Nam nhân được gọi là lão Tôn hai tay trực tiếp đặt lên người Hoàng Cầm, một sức mạnh vô cùng âm hàn xuyên qua cơ thể trực tiếp chạy vào bên trong cơ thể đối phương.

Nhưng ngay sau đó, hai tay của hắn giống như bị điện giật thu hồi lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hoàng Cường, trên hai tay mơ hồ có thể nhìn thấy luồng nhiệt khí, tựa như không tin, nam tử hít sâu một hơi, trên hai tay xuất hiện từng luồng sáng màu lam, hàn ý lạnh như băng xuất hiện trong đại sảnh khiến cho mọi người trong chớp mắt rơi vào trời đông giá rét.

Tình huống như vậy làm cho nam tử trẻ tuổi cầm đầu có chút nhíu mày, kinh ngạc nhìn một màn này, hắn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của lão Tôn.

- Uống!

Nam tử khẽ quát một tiếng, hai tay lại bao trùm lên trên cơ thể của Hoàng Cường, tức khắc, hàn ý lạnh như băng truyền ra từ trên người đối phương, mà cùng lúc đó, ánh sáng màu vàng giống như một mặt trời nhỏ phát ra từ bên trong cơ thể Hoàng Cường, trong nháy mắt, đại sảnh giống như tiến vào ngày hè nóng bức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận