Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1482: Dị biến!

Làm xong tất cả mọi thứ, thân thể Vương Song dung nhập vào trong Vạn Giới Châu, Vạn Giới Châu lập tức xé rách không gian, biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có thanh âm bí ẩn vang lên bên tai của Tư Đồ Tuyết và Cố Hồng Y, khiến các nàng đều biến sắc.

- Có thể rời khỏi Đoạn Thiên Nhai này, thì hãy mau rời đi…

- Ầm

Một kích của Tiền Long xuyên qua hư không, rơi xuống mặt đất, trực tiếp tạo thành một cái hố sâu cả trăm mét.

Cùng lúc đó, thân ảnh của Tôn Miểu giống như một con búp bê vỡ tan tàn vậy, liên tục lui về phía sau, máu bắn tung tóe. Nằm trong một cái hố sâu trên mặt đất, không rõ sống chết.

Tiền Long đứng thẳng trong hư không, mặt không biểu cảm nhìn Vương Song biến mất, Tinh Thần Lực của hắn khuếch tán, lại không chút cảm ứng nào, phảng phất như Vương Song đã tiêu tán trong hư không.

Về phần Bổ Thiên Thảo, lại càng không có bóng dáng, một bên, Đoạn Thiên Nhai cũng nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lộ ra sát ý trần trụi, hắn đã xem Bổ Thiên Thảo này là đồ của mình, bây giờ lại bị Vương Song cướp đi, hỏi hắn làm sao không tức giận được.

- Vương Song, dám giật đồ từ trong tay ta, ngươi thật sự muốn chết!

Trong lòng Đoạn Thiên Nhai điên cuồng gào thét.

Còn con linh thú này, cũng nhìn thấy Bổ Thiên Thảo mà bản thân thủ hộ biến mất, càng thêm phẫn nộ, nhưng nó cũng biết nếu tiếp tục ở lại nơi này, rất có thể sẽ xảy ra nguy hiểm, cơ thể lớn như núi run run một hồi, sau đó biến nhỏ lại còn một mét,hóa thành một đạo bạch quang rồi biến mất trong hư không…

- Đoạn Thiên Nhai, thủ đoạn của ngươi thật sự rất tốt, dám ở đây mê hoặc ta, còn để sư đệ của mình ăn cắp Bổ Thiên Thảo, xem ra ta đã xem thường ngươi!

Tiền Long xoay người nhìn Đoạn Thiên Nhai, ánh mắt lãnh khốc mơ hồ như khiến không gian đông lại.

Nghe Tiền Long nói bêu xấu mình lộ liễu như vậy, Đoạn Thiên Nhai cơ hồ muốn phát điên,

- Tiền Long, cơm có thể ăn bậy, lời nói thì không thể nói` lung tung, đây là hành vi của riêng Vương Song, không có liên quan đến ta!

Đoạn Thiên Nhai âm trầm nói.

- Dám làm mà không dám nhận, kẻ kia chính là người của Thanh Nguyên Tông ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn nói rằng hắn làm như vậy đơn giản là vì hắn muốn làm, không có chút liên quan đến ngươi, phủi sạch quan hệ như vậy, Đoạn Thiên Nhai, ngươi xem ta là kẻ ngu sao!

Tiền Long cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên hàn quang.

Trong lòng Đoạn Thiên Nhai không khỏi nghẹn khuất, thấy Vương Song trực tiếp lấy Bổ Thiên Thảo đi, hắn lại càng hận muốn điên lên, trong lòng càng hối hận lúc trước không một chưởng giết chết Vương Song cho xong!

- Ta nói rồi, đây là hành động của riêng Vương Song, lần này hắn một mình mang Bổ Linh Thảo đi, chờ đến khi ta tìm được hắn, tự nhiên sẽ đưa hắn về tông môn, giao cho Chấp Pháp Phong xử trí!

Đoạn Thiên Nhai nhíu mày, lập tức nhìn về phía Tư Đồ Tuyết, vừa rồi hắn không có nhìn lầm, ban nãy chính Tư Đồ Tuyết đột nhiên rat ay, ngăn cản Tôn Miểu, Vương Song mới nhân cơ hội lấy Bổ Thiên Thảo đi!

- Tư Đồ sư muội, Vương Song làm là như vậy có phải đã nói với ngươi từ trước rồi không!

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Tư Đồ Tuyết, đáng tiếc khiến hắn thất vọng chính là sắc mặt của Tư Đồ Tuyết vô cùng bình tĩnh!

- Đoàn sư huynh đang nghi ngờ ta sao?

Sắc mặt của Tư Đồ Tuyết vô cùng lạnh nhạt, không căng thẳng chút nào,

-Vừa rồi ta chỉ vô tình phát hiện Tôn Miểu kia âm thầm rat ay, muốn chiếm lấy Bổ Thiên Thảo, nhưng không ngờ sư đệ cũng sẽ ra tay, Ẩn Nặc Chi Thuật của hắn lại vô cùng thần kỳ!

Nói rồi, bên người nàng, cơ thể mà Vương Song ngưng luyện lúc này cũng hóa thành một vòng khói xanh tiêu tán.

Nghe Tư Đồ Tuyết nói vậy, Đoạn Thiên Nhai cũng là chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, thực lực của Tư Đồ Tuyết này tuy không bằng mình, nhưng cũng là một trong đệ tử chân truyền của Thanh Nguyên Tông, sư phụ của nàng lại là phong chủ của Băng Tuyết Phong, bản thân không dễ đắc tội với đối phương, vì vậy chỉ đành xin lỗi Tư Đồ Tuyết,

- Tư Đồ sư muội, vừa nãy lời nói của ta có chút kích động, chỉ là Vương Song không có quy củ, vậy mà lại tự mình trộm Bổ Thiên Thảo, thật sự là không để quy củ của Thanh Nguyên Tông vào mắt, nếu ai cũng làm như thế, ta làm sao có thể chỉ huy đội!

- Hừ, chỉ không tuân thủ quy củ của Đoạn Thiên Nhai ngươi thôi!

Một bên Cố Hồng Y nói thầm trong lòng, nhưng cũng không lên tiếng.

Tư Đồ Tuyết nghe vậy, đạm mạc nói,

- Đây là chuyện của Vương Song, không liên quan đến ta!

Nói lời này, cũng là chừa lại cho Đoạn Thiên Nhai chút mặt mũi, thấy cảnh này Tiền Long lại nhíu mày, hắn mơ hồ cảm giác được, dường như hành vi của Vương Song thật sự chỉ có mỗi mình hắn làm, không có bao nhiêu liên quan đến Đoạn Thiên Nhai.

Bất quá, cho dù có không liên quan, nhưng đệ tử tông môn mình bị đánh trọng thương như vậy, Bổ Thiên Thảo lại bị Vương Song lấy đi, nên vì mặt mũi của tông môn, hắn cũng phải làm chút gì đó!

- Sư huynh...

Nơi xa, âm thanh yếu ớt vang lên, Tiền Long nhìn qua, phát hiện là Tôn Miểu, lúc này, bộ dáng của Tôn Miểu vô cùng thêm thảm, quần áo đều rách nát, trên cánh tay, xuất hiện một vết thương xuyên thủng, máu tươi chảy ra đầm đìa, ở trên mặt đất như tạo thành một dòng sông nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận