Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1912: Giao phó tương lai

- Này, Vương Song và Thạch Hạo thì sao? Sao bọn họ còn chưa ra nữa?

Những người này bỗng nghi ngờ, mọi người đều đã ra nhưng lại chẳng thấy có Vương Song cùng nhóc con trong đó.

Chỉ có Thạch Tuyệt hiểu rõ sự tình. Vương Song cùng nhóc con đều nhận được lợi ích khổng lồ, đang tiếp nhận truyền thừa ở điện Côn Bằng. Tất nhiên, không gian truyền chi lực không thể dịch chuyển họ đi được.

- Tần Vũ, Vương Song cùng Thạch Hạo đâu ?

Phó viện trưởng Lâm trầm giọng hỏi.

Bên trong Côn Bằng điện, một cái kén ánh sáng màu tím và những lôi đạo màu tím lơ lửng bên ngoài tương phản với cái kén có ánh sáng màu trắng.

Không biết đã qua bao lâu, hai cái kén như hai hạt giống cùng lúc tách ra.

- Răng rắc, răng rắc.

Hạt giống tách ra, hai bóng đen một lớn một nhỏ xuất hiện. Kén sáng màu tím giống như một chất dinh dưỡng chậm rãi hấp thu vào cơ thể Vương Song.

Giống như chim con vừa ra đời ăn đi vỏ trứng của nó.

Thân hình Vương Song thẳng tắp, thon dài, sáng như bạch ngọc, tràn ngập sức mạnh, mắt sáng như vì tinh tú chớp động tia quang mang thâm thúy.

Nhóc con cũng xuất hiện. Hình như đã lớn hơn một chút đã cao đến vai Vương Song, mày kiếm, mắt sáng như hai ngôi sao nhỏ.

Vương Song nhìn đối phương tựa hồ như nhìn thấy một tia sáng đang dạo trong thiên hà ngay cả ánh sáng cũng không đuổi kịp.

- Vương Song đại ca, ngươi không sao chứ?

Nhóc con hưng phấn nhìn Vương Song.

- Talấy được Côn Bằng Bộ rồi. Bây giờ sẽ đưa cho ngươi.

Nhóc con giống như đang dâng kho báu nhìn Vương Song.

Trong tay hắn là chùm sáng màu trắng như ngọn nguồn của tất cả ánh sáng trực tiếp đưa cho Vương Song.

Côn Bằng Thánh Giả một bên vẫn trầm mặc dường như chẳng thèm để ý tới. Cho dù nhóc con thật sự truyền lại cho người khác thì hắn vẫn chẳng để tâm.

Vương Song khẽ cười, cầm lấy quả cầu rồi lập tức thu hồi nhưng không luyện hóa nó ngay.

- Chúng ta đã ở đây bao lâu rồi? Chắc là mười năm rồi?

Vương Song hỏi.

Hắn có thể cảm nhận được ánh sáng của mình đang chuyển động không ngừng giống như muốn bay đi. Hắn biết đây là tiết tấu muốn rời khỏi đây.

- Đã đến rồi!

Phía trên, Côn Bằng Thánh Giả trầm giọng nói:

- Nếu như không phải tuân theo quy tắc của Côn Bằng thì e rằng các ngươi đã sớm rời khỏi đây rồi.

- Các ngươi đã đạt được truyền thừa, cũng đã đến lúc rời đi rồi.

Nhóc con cùng Vương Song gật đầu, chuẩn bị rời đi.

- Vương Song, ta sẽ còn gặp ngươi ở tương lai.

Côn Bằng Thánh Giả thình lình nói.

Vương Song cùng nhóc con sửng sốt. Trong mắt Vương Song hiện lên sự kinh ngạc. Hắn không hiểu tại sao lại nói những lời khó hiểu đó.

- Côn Bằng Thánh Giả, người có ý gì?

Vương Song khó hiểu hỏi. Trong đầu hắn nhớ về bản thân trước đây khi nghe Lôi Huyền Thánh Giả nói, dường như rất quen thuộc với chủ nhân của Điểm tinh chỉ.

Từng cảnh tượng hiện lên, trong lòng Vương Song có suy đoán kinh người.

- Khi ta sử dụng Côn Bằng Bộ đấu cùng ba vị Thánh Giả trong Thời Gian Trường Hà, dù vậy vẫn không chiếm được ưu thế. Để có thể trở thành Thánh Giả, chắc chắn thực lực của họ phải rất mạnh trong nhiều kỷ nguyên không ai theo kịp. Dựa vào tình huống đó thì dù có đánh thêm ngàn năm nữa, ta cũng không trấn áp được bọn họ!

Côn Bằng Thánh Giả yếu ớt nói tựa như đang nhìn thấy cảnh tượng đó.

- Vào thời khắc chúng ta chiến đấu mấu chốt, đột nhiên đi tới một thời không. Ở thời không ấy, có một bóng người xuất hiện giống như vĩnh hằng. Loại khí tức ấy thậm chí còn áp đảo cả Thánh Giả. Khi ấy hắn cũng nhìn thấy bọn ta, bọn Lôi Huyền cũng nhìn thấy đối phương nhưng đó là Vạn Cổ thời không nên bọn ta không thể làm gì được. Người ở tương lai không thể ảnh hưởng đến hiện tại,

người ở hiện tại không thể ảnh hưởng đến tương lai.

- Cái này chính là sự vĩ đại của thời gian!

- Nhưng mà cái người đó rõ ràng mạnh hơn so với tưởng tượng của ta. Trải qua vô số thời không mới tấn công. Cũng là cú đánh đó giống như đánh xuyên qua Thời Không Trường Hà mà đã khiến ba thánh giả bị thương nặng. Sau này ta mới có cơ hội trấn áp chúng.

- Nhưng ta có thể cảm nhận được người ra tay bị thương. Cách từ Vạn Cổ thời không mà ra tay. Thứ trời phạt ấy vượt xa cả tưởng tượng của tất cả, ngay cả mạnh nhất thì cũng sẽ bị thương!

Côn Bằng thánh giả thở dài:

- Cái bóng đó không ngờ chính là ngươi của tương lai. Hôm nay lại một lần nữa đánh nhau.

Vương Song ngẩn ra, hắn thấy như đang nghe kinh văn vậy. Mình của tương lai thật sự mạnh đến vậy thậm chí còn hơn cả nhiều thánh giả gộp lại.

- Đó chỉ là một phương hướng của tương lai, không nhất định sẽ như thế. Tương lai không thể chắc chắn được vô số khả năng. Chúng ta chỉ đúng lúc xuất hiện ở phương hướng đó thôi.

Côn Bằng thánh giả nói.

- Tiền bối, người muốn nói gì?

Vương Song hỏi. Hắn rất rõ rằng Côn Bằng Thánh Giả sẽ không nói những lời vô nghĩa.

- Người đó từng nói với ta nếu như muốn đột phá lên Tinh Chủ vậy ngươi phải trở về nơi bắt đầu. Tại đó sẽ có thứ ngươi cần.

Côn Bằng Thánh Giả nói.

- Nơi bắt đầu? Đó chẳng phải là địa cầu sao!

Vương Song chấn động. Nghĩ đến địa cầu bản thân thật sự cũng có dự tính trở về đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận