Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1033: Lục Vương xuất động!

- Chuyện này để ta đích thân xử lý!

Đỗ Không khẽ gật đầu, nói.

- Đúng rồi, thành phố Trung Vân, ta dự định đi chấm dứt hậu họa!

Vương Song tựa như nghĩ tới cái gì đó, trong mắt hiện lên một tia hàn quang:

- Ta cảm giác rất nhanh sẽ có biến động lớn, tên Hầu Phong kia là một nhân tố không ổn định, giữ lại hắn đối với chúng ta mà nói cũng không phải là một chuyện tốt!

- Giải quyết hắn, chúng ta mới có thể tập trung toàn bộ tinh lực vào việc đối phó Zombie!

Nghe vậy, Đỗ Không ngược lại không có kinh ngạc gì.

- Tên gia hỏa này, giữ lại cũng không có tác dụng gì, ngay cả chiến đấu cũng không dám, để hắn sống thì có ích lợi gì!

- Loại người này, đáng chết!

Lời nói của Lăng Vân vô cùng trực tiếp.

Tô Nhược Hi ngược lại chỉ cười, không nói gì.

Vương Song lần này sở dĩ nói cho bọn họ, cũng không phải là trưng cầu ý kiến của bọn họ, mà chỉ thông báo cho bọn họ một tiếng, miễn cho bọn họ đột nhiên phát hiện động tác của căn cứ thành phố Giang Nam cảm thấy kinh ngạc, cho rằng Vương Song muốn động thủ với bọn họ!

Bọn họ cũng hiểu được Vương Song xuất phát từ sự tôn trọng đối với bọn họ, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ cũng sẽ không thèm quan tâm bọn họ.

Rất nhanh, Vương Song đã tách ra khỏi mấy người, quay về căn cứ Giang Nam của mình.

Đám người Thu Ảnh Đồng, Triệu Hân đều là vẻ mặt kích động nhìn Vương Song, không chỉ có các nàng, càng nhiều người so với các nàng còn kích động hơn. Bọn họ không có biện pháp không kích động, Vương Song một mình giết vào Ma Đô, cường thế chém giết ba đầu Thi HHoàng, giết chết ba con hung thú đã đồ sát thành phố Linh Vũ, có thể nói, đã cho tất cả những người sống sót còn sống một liều cường thuốc an tâm, còn duy trì tín niệm không sụp đổ trong lòng bọn họ —— ngươi xem, nhân loại chúng ta vẫn có cường giả, có thể bảo vệ chúng ta!

Vương Song thật vất vả ứng phó xong mọi người, lập tức phân phó Triệu Hân phái ra một ít người, trợ giúp xử lí thi thể trong thành phố Linh Vũ, còn có vật tư nơi đó, vì phòng ngừa tạo thành cướp đoạt, mỗi một thế lực bọn họ đều phái người của mình đi xử lý.

Triệu Hân khẽ gật đầu, ý bảo mình đã hiểu.

Nhìn thấy Vương Song bắt đầu an bài sự tình, mọi người đều nghiêm mặt.

Vương Song an bài xong chuyện ở thành phố Linh Vũ, lập tức đưa mắt nhìn về phía Thu Ảnh Đồng, muốn nói cái gì đó, lại dường như có chút do dự.

Nhìn thấy ánh mắt của Vương Song, Thu Ảnh Đồng đứng lên trầm giọng lên tiếng:

- Thành chủ, ngươi cần ta làm gì sao?

Nhìn thấy Thu Ảnh Đồng mở miệng, Vương Song suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi:

- Ảnh Đồng, ngươi cảm thấy nếu như ngươi đánh một trận với Hầu Phong, có thể chiến thắng sao?

Mọi người nghe được lời của Vương Song đều sửng sốt, sao lại chuyển sang người Hầu Phong, chẳng lẽ vẫn là muốn động thủ với Hầu Phong sao?

Nghĩ đến khả năng này, trong mắt mọi người đều bộc phát ra một cỗ tinh quang.

Nghe được Vương Song hỏi, Thu Ảnh Đồng cũng sửng sốt, cẩn thận suy tư sau đó đưa ra một đáp án khá bảo thủ:

- Nếu như đối phương còn chưa đột phá tới tam giai, ta có lòng tin áp chế đối phương, nhưng nếu như đối phương đã đột phá tới tam giai, ta không phải đối thủ!

- Nếu như thêm năm người Vân Nguyệt, Tô Vũ, Tôn Thành thì sao!

Vương Song cũng không có ngoài ý muốn, tiếp tục nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, đây là muốn phái một cột cao thủ mạnh nhất căn cứ ra ngoài sao!

- Cho dù Hầu Phong đột phá tới tam giai, ta cũng có lòng tin giết chết hắn!

Thu Ảnh Đồng nói như đinh đóng cột.

Cơ sở thành phố Giang Nam ngoại trừ Vương Song ra, chỉ có sáu người bọn họ cường hãn nhất, sáu người liên thủ, cho dù bọn họ còn chưa đột phá tới tam giai cũng vẫn dám đánh một trận với cường giả tam giai, thậm chí dành chiến thắng!

- Nếu đã như vậy, các ngươi tới thành phố Trung Vân một chuyến, xử lý Hầu Phong, sau đó thu phục toàn bộ thành phố Trung Vân!

Vương Song nói.

- Nếu chúng ta làm như vậy, thành phố Thượng Kinh, và những căn cứ thành phố khác?

Thu Ảnh Đồng nhướng mày, nghĩ đến một vấn đề.

- Ta đã đánh tiếng với bọn họ rồi, không cần lo lắng!

Vương Song thản nhiên mở miệng nói, nghe vậy, Thu Ảnh Đồng cũng không nói gì nữa.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều tự tản đi, Vương Song trở lại trang viên của mình, Triệu Hân cũng đuổi theo.

- Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì?

Vương Song không vào phòng, hắn biết trong phòng có không ít người đang chờ hắn.

- Lam Lam bây giờ gần năm tuổi rồi nhỉ? Có phải sắp đến sinh nhật nhóc ấy không?

Khuôn mặt của Triệu Hân mang theo một tia ý cười, khẽ nói:

- Trước kia ngươi đều là bởi vì quá bận rộn, cho nên sinh nhật Lam Lam ngươi đều không có tham gia, hiện tại cách sinh nhật của nàng còn chưa tới nửa tháng, ngươi làm cữu cữu hẳn là có biểu thị gì đi!

Nghe vậy, Vương Song sửng sốt, không khỏi cảm giác được có chút hổ thẹn, cháu gái mình hiện giờ đã gần năm tuổi, chính mình thế nhưng cũng quên mất.

- Chuyện này đều là do ta, ta đều thiếu chút nữa quên mất!

Vương Song vỗ trán mình một cái, lập tức nhìn Triệu Hân:

- Chuyện sắp xếp cụ thể như thế nào thì cứ giao cho ngươi đi, ta muốn suy nghĩ thật kỹ, nên tặng món quà gì đây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận