Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2310: Thực lực của Lam Phong! (2)

- Khụ khụ, Linh nhi...

Lúc này, Lam Phong cũng tỉnh lại, mở mắt ra, yếu ớt mở miệng.

- Ca, ngươi tỉnh rồi.

Nghe vậy, Lam Linh Nhi vui sướng nói.

- Bọn họ là?

Lam Phong có chút gian nan đứng dậy, nhìn đám người Vương Song, tò mò hỏi.

- Bọn họ là cứu binh ta mời tới, cùng những người lúc trước cũng là địch nhân.

Lam Linh Nhi giải thích.

- Xem ra chuyện tiên tri trên tổ bia nói rốt cuộc cũng tới, Vĩnh Hằng chi điện cũng đã đến lúc mở ra.

Nghe vậy, Lam Phong khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói.

- Chuyện tiên tri trên bia tổ tiên? Đó là gì, tại sao ta không biết?

Lam Linh Nhi nghe vậy, vẻ mặt ngạc nhiên:

- Vĩnh Hằng chi điện đóng cửa vô số năm, chưa bao giờ mở ra, vì sao lại đến lúc mở ra?

- Ha ha, lúc trước ta học được môn Cái Thế quyền thuật này ở trên tổ bia, sau đó nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, hắn nói cho ta biết, mấy trăm năm sau, nơi này có lẽ sẽ có một biến cố lớn, sẽ có vô số thiên kiêu tiến vào!

Lam Phong chậm rãi mở miệng:

- Có người ở Vĩnh Hằng chi điện để lại một vài đồ vật, những kẻ đi vào mục tiêu đều là thứ kia! Lúc trước ta còn không rõ thiên kiêu đối phương nói tới là ai, hiện tại xem ra, chính là các ngươi.

- Tất cả những chuyện này, xem ra đều nằm ở trong suy đoán của đối phương.

Nghe Lam Phong giải thích, tất cả mọi người đều cả kinh, đối phương là ai, dĩ nhiên có thể suy đoán điều này, thần thông như thế, có thể nói là tuyệt thế!

- Lúc trước những người đó cho rằng trấn áp ta sẽ vạn sự đại cát, hừ, lúc trước không động thủ, chẳng qua là bởi vì không tìm được một cơ hội tốt, thật cho rằng Lam Phong ta là kẻ ăn chay.

Lam Phong hừ lạnh một tiếng:

- Chờ ta khôi phục thương thế, chắc chắn bọn hủy hoại tộc nhân ta sẽ toàn bộ bị chém giết!

- Ca, Ngũ Thải Thạch có thể khôi phục thương thế, vừa lúc ngươi có thể khôi phục ở chỗ này.

Lam Linh Nhi nói.

- Ừm, Lam Phong ở đây đa tạ ân cứu giúp của chư vị, càng cảm tạ chư vị chiếu cố với tiểu muội, không biết chư vị kế tiếp có tính toán gì?

Lam Phong nhìn về phía đám Vương Song, chậm rãi mở miệng hỏi.

- Thiên Kiêu Dị Vực thực lực cường hoành, cường giả như Lê Mông còn có ba tên, thậm chí còn có một Áo Đô, tôn giả tu vi Cửu Trọng Thiên, thực lực càng đáng sợ đến cực hạn, nếu như Lam huynh không ghét bỏ, chúng ta có thể liên thủ đối địch!

Vương Song mở miệng nói, ngữ khí rất chân thành tha thiết:

- Sức mạnh một nắm tay hợp lại so với một ngón tay đương nhiên mạnh hơn, cũng sẽ càng thêm an toàn, Lam huynh nghĩ thế nào?

- Cứ như vậy, ta ngược lại chiếm tiện nghi của các ngươi, làm sao còn dám dị nghị chứ.

Lam Phong cười khẽ một tiếng, gật gật đầu:

- Chỉ cần một khoảng thời gian khôi phục tu vi.

- Không có gì, chúng ta có thể hộ pháp cho ngươi, an tâm tĩnh dưỡng là được!

Vương Song cười nói, một chí tôn Thiên Kiêu như vậy gia nhập trận doanh của bọn họ, phần thắng của bọn họ lại lớn hơn một chút.

Lam Phong nghe vậy, trong tay xuất hiện một quả ngũ thải thạch, vận chuyển công pháp, bắt đầu khôi phục thương thế.

Đám người Vương Song, Lam Linh Nhi đều đứng cách đó không xa, bày ra một tầng phòng ngự trận pháp, an tâm chờ đợi.

Trong một mảnh tinh không khác, một thân ảnh cực kỳ chật vật, điên cuồng bắt đầu chạy trốn, giống như một ngôi sao nhanh chóng vụt qua, thân ảnh này chính là Lâm Tinh Hà, hắn vốn có vẻ mặt nho nhã, lại vô cùng hoảng sợ nhìn phía sau, tựa hồ có loại siêu cấp hung thú nào đó đuổi theo, ở trên người hắn, còn có từng đường cong màu đen vô cùng nhỏ!

Những đường cong màu đen này, giống như là sâu giống nhau, không ngừng nhu động, khiến khí tức Lâm Tinh Hà càng trở nên yếu ớt.

- Ha ha, chạy đi, chạy đi, chạy càng xa, nguyền rủa càng mạnh...

Một tiếng cười nhẹ vang lên, một thân ảnh trên mặt bị vô số hoa văn màu đen thần bí bao trùm xuất hiện ở phía sau Lâm Tinh Hà, ngữ khí rất nhẹ nhàng.

Lâm Tinh Hà quay đầu nhìn thấy người này, trong mắt càng thêm tuyệt vọng:

- Ma Quỷ, ngươi là ma quỷ!

- Không, ngươi hẳn nên gọi ta là thân tử của nguyền rủa!

Thân ảnh kia cười, sau một khắc, trên người Lâm Tinh Hà, từng sợi cong màu đen bỗng nhiên toàn bộ bộc phát ra hắc sắc quang mang, giống như là hắc động, trong mắt Lâm Tinh Hà tràn ngập giãy dụa, đồng tử lập tức hóa đen kịt, không có một tia sáng, từng khí tức kỳ dị xuất hiện trên người hắn.

- Khôi lỗi nguyền rủa đã hoàn thành.

Thân ảnh này cười, vung tay lên, Lâm Tinh Hà bị hắn thu vào trong tay, hóa thành một ma ngẫu cỡ móng tay, lập tức sải bước, biến mất tại chỗ!

Một chỗ khác, một thân ảnh mặc quần áo màu đen, cả người bị bao phủ nhìn Thạch Hạo trước mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ dị.

- Tự giới thiệu một chút, Thiên Vũ!

- Thạch Hạo!

Thạch Hạo sắc mặt ngưng trọng nhìn đối phương, ở phía sau bọn họ, mỗi người đều có không ít người, đều dùng vẻ mặt ngưng trọng nhìn hai người.

- Ngươi hẳn là người mạnh nhất tiến vào trong này.

Vị chúa tể tuyệt vọng này nhẹ giọng hỏi, giọng nói rất khàn, lọt vào tai người cực kỳ không thoải mái.

- Hừ, so với ta mạnh hơn nhiều, ngược lại là các ngươi, vậy mà tiến vào nơi này, vậy vĩnh viễn ở lại đây đi!

Thạch Hạo lạnh lùng mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận