Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 559: Hồ Văn Văn! (2)

Nghe thấy lời nói của Vương Song, Hồ Văn Văn hơi kinh ngạc liếc nhìn hắn, đây chính là lần đầu tiên nghe thấy có người đánh giá chính nàng như thế, không khỏi tò mò nhìn Vương Song một hồi. Nhất thời nhận ra Vương Song trước mắt mặc dù quần áo hơi rách nát, rõ ràng bầu bù tóc rối, nhưng khí chất của hắn giống như một đóa hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, mơ hồ có một loại cảm giác cô độc mà độc lập.

- Xin chào, ta là Hồ Văn Văn!

Hồ Văn Văn vươn tay ra, chủ động chào hỏi Vương Song. Một đôi tay nhỏ nhắn, trắng xinh, đây đáng ra phải là đôi tay được người che chở, bây giờ lại bởi vì lâu ngày rửa chén mà trở lên có chút sưng tấy phát hồng.

- Chào người, ta là Vương Song!

Vương Song đồng dạng duỗi tay mình ra, cho dù bề ngoài Vương Song đã che giấu một chút, nhưng hai tay trắng như ngọc noãn này vẫn không thể nào che giấu, vừa chạm vào tay Vương Song, Hồ Văn Văn lập tức kinh ngạc phát hiện mình nắm tựa như không phải tay, mà chính là khối ngọc tinh xảo tốt nhất.

Dưới sự kinh ngạc thậm chí quên mất rút tay ra, ngây ngốc nhìn Vương Song. Hai tay Vương Song hơi dùng lực, tránh thoát khỏi tay Hồ Văn Văn, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng.

- Ách, thật ngại quá, thật ngại quá…

Hồ Văn Văn kịp thời phản ứng, nhất thời hơi đỏ mặt, vừa rồi chính mình vậy mà nắm chặt tay không buông một người nam sinh, trước khi mạt thế nàng chính là nghiên cứu sinh trẻ tuổi nhất cả trường, cho dù là giá trị nhan sắc, hay là dáng người, đều là hạng nhất, người theo đuổi nàng có thể đứng từ cổng trường tới cửa lớp, nàng đã lúc nào làm như thế với một người nam sinh, điều này không khỏi khiến Hồ Văn Văn cảm thấy hơi xấu hổ.

“Nhưng mà, tay hắn bảo dưỡng quá tốt đi, giống như một khối ngọc, cho dù là nữ nhân xinh đẹp nhất tay cũng chưa chắc tốt như tay hắn đi!

Trong lòng Hồ Văn Văn không nhịn được lặng lẽ cảm thán.

Nhìn thấy dáng vẻ của hai người, Hồ Vạn Châu không khỏi lộ ra một vòng ý cười.

- Văn Văn, ngươi về rồi, đồ ăn để lại cho ngươi rồi đó, mau ăn đi!

Trương Dũng ở một bên nhìn thấy Hồ Văn Văn, trong mắt lóe lên một vòng dị sắc, nhiệt tình nói.

- Ò!

Nghe được giọng nói của Trương Dũng, sắc mặt có chút thẹn thùng của Hồ Văn Văn nhất thời biến đổi, nhìn đối phương không mặn không nhạt ừ một tiếng, tựa như không để ý tới Trương Dũng.

- Văn Văn, sao không lễ phép như vậy, lão Trương chính là huynh đệ của cha ngươi, ngươi phải gọi Trương thúc!

Hồ Vạn Châu có chút bất mãn nhìn Hồ Văn Văn.

- Ha ha, không sao, không sao, tiểu hài tử, làm gì phải tính toán nhiều như vậy đâu!

Sắc mặt Trương Dũng co quắp một trận, nhưng nhanh chóng thu liễm, lập tức lộ ra một biểu tình không sao cả, cười khan nói.

- Ai là tiểu hài tử, ta không quen ngươi, đừng có lôi kéo làm quen!

Hồ Văn Văn không hề cho Trương Dũng một chút thể diện, lạnh lùng nói, Vương Song ở một bên âm thầm hô nói tốt lắm, cái nhà này cuối cùng cũng có một người hiểu chuyện!

- Văn Văn, sao ngươi lại nói chuyện với Trương thúc như thế, còn không mau xin lỗi!

Trương Hà ở bên cạnh cũng tức giận nói, bắt Hồ Văn Văn phải xin lỗi Trương Dũng.

- Ta mới không xin lỗi!

Hồ Văn Văn lạnh nhạt nhìn Trương Hà một cái, trong mắt dường như hiện lên một vòng thất vọng, ngữ khí quyết tuyệt nói.

Hồ Vạn Châu biến sắc, lập tức nổi giận, mắt thấy một màn sắp thăng cấp, vội vàng hòa giải:

- Hồ đại ca, Văn Văn vừa mới về nhà, để nàng ăn cơm trước đã!

Thấy Vương Song lên tiếng, sắc mặt Hồ Vạn Châu mới buông lỏng, rất coi trọng ý kiến Vương Song, tức giận nhìn Hồ Văn Văn một cái, nói:

- Có tiểu Song cầu tình cho ngươi, trước bỏ qua cho ngươi, còn không mau đi ăn cơm!

Trên mặt Hồ Văn Văn hiện lên một vòng cảm kích, mỉm cười nhìn Vương Song, tựa như cảm giác vết sẹo trên mặt kia quá mức kinh khủng, vội vàng đi lên trước đưa túi thịt cho Trương Hà, chính mình thì ngồi xuống ăn cơm.

- Mẹ, lần sau ngươi xào rau có thể cho thêm thịt vào, vừa hay cho cha bổ sung một chút dinh dưỡng, hắn thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thể lực không thể không có!

Nghe thấy lời nói quan tâm của con gái, hai mắt Hồ Vạn Châu lần nữa đỏ lên, vội vàng giả vờ dáng vẻ một bộ tức giận:

- Thân thể của cha ngươi rất khỏe đấy, có thể tay không đánh chết một con trâu, thịt này để mẹ ngươi xào cho ngươi ăn, ngươi một nữ hài tử, cả ngày rửa chén cho người ta, còn không kịp ăn được đồ ngon gì, vừa hay bồi bổ!

- Hừ, con gái mang về đương nhiên là cho con gái ăn!

Trương Hà lầu bầu một câu, cầm miếng thịt tới trong phòng bếp lại xào thêm một ít rau xanh, làm một món rau xanh xào thịt.

- Oa, thơm quá!

Hồ Văn Văn nhìn đồ ăn vừa xào đặt trên bàn, có chút hưởng thụ nheo mắt lại, hầu kết ở Trương Dũng cũng hơi nhấp nhô, tựa như có chút trông mà thèm, chẳng qua trở ngại mặt mũi không có ý tứ mở miệng.

Hồ Vạn Châu và Trương Hà ngược lại không lộ ra biểu tình thèm thuồng gì, đểu là vẻ mặt cưng chiều nhìn dáng vẻ con gái hoan hô nhảy cẫng lên. Đứng ở góc độ của Vương Song nhìn vào, một tràng cảnh hài hòa, trò chuyện vui vẻ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận