Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2054: Dược viên của Thời Quang Thần Tông! (2)

Hai mắt Tôn Ngôn phát sáng sáng, giống như một con dã lang đã bị bỏ đói mấy ngày thấy được một con cừu béo.

Tâm lý Vương Song cũng bị chấn động, mỗi một gốc linh dược này đều có thể khiến cho Tôn Giả truy đuổi, thậm chí Vương Song chỉ liếc mắt nhìn qua đã phát hiện ra một số linh dược phụ trợ cho mình tu luyện Tam thế thân!

- Nếu như các ngươi cần, ta cũng có thể quyết định tặng cho các ngươi hai gốc!

Triệu Cửu Thần mỉm cười, không hề phát hiện ra “lục quang” trong mắt Tôn Ngô.

- Oa, tốt quá!

Tôn Ngôn reo hò một tiếng, giống như một con ngựa hoang đứt cương, trong nháy mắt đã xuất hiện bên trong dược viên, muốn đưa tay chạm vào nhưng còn chưa động thủ, cả tòa dược viên đã phóng ra từng đợt ánh sáng vô cùng khủng khiếp.

- Ầm.

Một tiếng vang thật lớn xuất hiện, thân ảnh Tôn Ngô bị đánh bay ra, giống như một viên đạn rơi trên mặt đất, làm mặt đất xuất hiện một cái hố lớn hình người!

- Ha ha ha, tiểu tử này, đây chính là trọng địa của Thần Tông chúng ta, cả tòa dược viên đều được đại trận bao phủ, không có pháp quyết tương ứng thì ngay cả việc lấy đi một cọng rơm cũng là hy vọng xa vời!

Triệu Cửu Thần cười lớn một tiếng, tâm tình hết sức vui vẻ, giống như đã trả được mối thù vừa rồi Tôn Ngôn coi thường mình.

Thế nhưng, trận pháp này rõ ràng không phải Tuyệt Sát Đại Trận, mà chỉ có tác dụng phòng ngự, thế nên rất nhanh sau đó, Tôn Ngôn đã mặt mày xám xịt đứng lên từ trong cái hố lớn, tức giận đi đến bên cạnh mọi người, vẻ mặt u oán nhìn đối phương.

Vương Song nhìn Tôn Ngôn nở một nụ cười, sự vô tư của tiểu tử này khiến hắn nghĩ tới tiểu hài tử trước đây ở Đông Tinh Vực, hai người bướng bỉnh, không bị trói buộc, không sợ trời, không sợ đất!

- Các ngươi muốn cái gì, ta có thể lấy giúp các người!

Triệu Cửu Thần vừa cười vừa nói.

Vừa nói, vừa chỉ vào vườn linh dược phía trước!

- Gốc này, còn có gốc này!

Hai mắt Tôn Ngôn trong nháy mắt sáng như tuyết, tay chỉ vào hai gốc linh dược.

- Tử Linh Sâm, Huyết Gai Quả, ngươi thật là biết chọn!

Triệu Cửu Thần nhìn hai gốc linh dược đối phương chỉ, khẽ cười một tiếng, nhưng vẫn không nuốt lời, hai tay nhúc nhích, tạo ra một vòng ấn quyết phức tạp.

- Vù.

Ấn quyết mở ra, đại trận bảo vệ linh dược nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, một lúc sau gợn sóng dần mất hẳn, hai tay Triệu Cửu Thần vừa động, hai gốc linh dược đã xuất hiện trong tay, được hắn đưa cho Tôn Ngôn!

- Cảm tạ Triệu đại ca!

Tôn Ngôn vui vẻ nhận lấy linh dược, miệng cũng ngọt hơn rất nhiều.

- Lâm tiểu thư, ngươi xem ngươi cần gì?

Triệu Cửu Thần nhìn về phía Lâm Băng Lam, người này đúng là một nữ tử vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo.

Lâm Băng Lam cũng không quá kén chọn, tùy ý chọn lấy hai gốc, Lâm gia bọn họ dù sao cũng là một trong ba gia tộc lớn ở Nam Tinh Vực, bọn họ cũng không thiếu gì linh dược.

Đến phiên Vương Song, Vương Song nhìn qua cả vườn linh dược, đôi mắt lóe lên, sau đó nói:

- Tinh Thần Quả, Thất Tâm Thảo!

Nghe vậy, Triệu Cửu Thần ánh mắt khẽ động, nhìn Vương Song.

- Vương huynh quả là có con mắt tinh tưởng, thế mà lại nhận ra hai loại linh dược này!

- Hai loại linh dược này so loại vừa rồi của Tôn tiểu đệ đúng là quý giá hơn rất nhiều!

Bị Vương Song chọn trúng hai loại linh dược, cho dù là Triệu Cửu Thần cũng cảm thấy không nỡ, nhưng dù vậy, Triệu Cửu Thần vẫn động thủ, xuất ra ấn quyết, tóm lấy hai gốc linh dược!

- Đa tạ Triệu huynh!

Vương Song lễ phép nói lời cảm ơn.

Chỉ có điều, Vương Song nhìn dược viên rộng lớn trước mắt, trong mơ hồ hắn cảm thấy, ở chỗ sâu trong dược viên này, giống như có một loại sự sống nào đó, khiến hắn có cảm nhận được một loại sức hút mãnh liệt!

Tôn Ngôn đứng một bên ánh mắt chớp động, dường như đã phát hiện điều gì đó.

Sau đó, đám người Vương Song, Tôn Ngôn, Lâm Băng Lam đi theo đối phương tiếp tục tham quan, bên trong Thời Quang Thần Tông, có một vùng đất rộng rãi để tinh luyện vũ khí, chứa đựng cả vạn tòa thành rộng lớn, mỗi giờ mỗi khắc đều có vô số vũ khí ma thuật được chế tạo ra.

Còn có các loại các dạng bí cảnh tu luyện, mặc kệ môn hạ đệ tử tu luyện công pháp gì, đều có thể tiến hành lựa chọn.

Sau khi thăm quan một ngày, Vương Song cùng những người khác cũng chỉ mới tham quan được chưa đến 1% nơi này, đợi đến buổi tối, đám người Vương Song, Tôn Ngôn, Lâm Băng Lam được sắp xếp vào trong một tòa cung điện.

Ban đêm, ánh sao như nước, trong không khí tràn ngập một làn gió mát.

Không biết từ lúc nào, ngoài cửa cung điện đột nhiên xuất hiện một bóng người, lén lén lút lút nhìn về phía sau, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

- Ha ha, Tôn tiểu đệ, ngươi muốn đi đâu vậy?

Bỗng nhiên, bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ.

- A, Vương Song đại ca, ngươi dọa ta rồi đó!

Bóng người này chính là Tôn Ngôn, toàn thân đều mặc đồ đen, còn ẩn khí tức của bản thân đi, hắn quay đầu nhìn Vương Song bên cạnh mình, tức giận nói.

- Ngươi đang tính đi đâu?

Vương Song nhìn Tôn Ngôn, cười như không cười hỏi.

- Ha ha, ta chỉ tùy tiện ra ngoài xem một chút thôi!

Tôn Ngôn híp mắt, cười hì hì nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận