Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1438: Uy thế của Lâm Kinh Thiên (2)

Sóng âm hóa thành thực chất, cuồn cuộn, bầu trời nổ tung trong nháy mắt, hư không xung quanh vỡ nát, từng tiếng rên rỉ xuất hiện, trong chớp nhoáng, không biết bao nhiêu cường giả bị thương, bóng người giữa không trung bóng người biến mất trong nháy mắt, không có một ai dám đứng lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bọn người Cổ Hà, Yêu Nguyệt càng thêm rung động, đây chính là thực lực của Tinh Chủ đệ nhất, chỉ một tiếng gầm thét, đã khiến cho đông đảo Tinh Chủ bị thương, uy thế thế này, khoảng cách với Tôn Giả chi cảnh cũng không còn xa!

“Lúc trước sư phụ nói với ta Lâm Kinh Thiên này là một trong những người đáng sợ nhất toàn bộ Tây Tinh Vực, hiện tại xem ra, vẫn còn có chút xem thường đối phương rồi!”

Trong lòng Cổ Hà có chút kinh hãi nghĩ.

Đuổi hết người xung quanh đi, Lâm Kinh Thiên quay đầu, nhìn Cổ Hà:

- Cổ Hà, đệ tử của Cổ Phong, năm đó tên này muốn liên thủ với những người khác phục kích ta, kết quả bị ta giết sạch, hắn may mắn thoát được một mạng, hiện đang dạy dỗ đệ tử cũng không tệ, lôi đình thể, chưởng khống lôi đình chi lực...

Nghe thấy Lâm Kinh Thiên chế giễu không chút lưu tình, trong mắt Cổ Hà không có chút phẫn nộ nào, đối mặt đẳng cấp tồn tại này, chính mình vốn dĩ không cùng đẳng cấp, dù cho đối phương nhục mạ sư phụ của mình đủ kiểu, chính mình nhất định cũng phải thừa nhận, có điều trong lòng hắn cũng hiện lên một tia kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện liên quan tới sư phụ của mình, lại là chuyện xấu như thế này, khó trách sư phụ lại e sợ Lâm Kinh Thiên như thế, hắn có thể nghĩ được, chuyện như thế này sẽ gây ra ảnh hưởng to lớn biết bao với sư phụ của mình!

Cũng khó trách sư phụ mấy ngàn năm qua, thực lực của bản thân không có chút tiến bộ nào, vẫn nằm ở chỗ cũ!

- Tiền bối dạy dỗ rất đúng, vãn bối còn có rất nhiều mặt chưa hoàn thiện, vẫn luôn lấy tiền bối Lâm làm gương...

Cổ Hà cung kính mở miệng.

- Được rồi, tiểu tử, trước kia ngươi làm gì ta cũng không cần quan tâm, tên tiểu tử của Thanh Nguyên Tông này, ta bảo đảm rồi!

Lâm Kinh Thiên nhàn nhạt mở miệng.

Vương Song nghe vậy, im lặng nhìn Lâm Kinh Thiên một chút, đây là chiêu mộ đối thủ cho mình!

Quả nhiên, nghe vậy, ánh mắt của Cổ Hà và Yêu Nguyệt đều sáng lên, trong nháy mắt biết được lai lịch của Vương Song:

- Thanh Nguyên Tông, lại đệ tử của Thanh Nguyên Tông!

Trong lòng Cổ Hà và Yêu Nguyệt đều tự lẩm bẩm.

- Lúc trước vãn bối cũng không biết vị tiểu huynh đệ này có quan hệ với tiền bối, nếu sớm biết, bất luận như thế nào cũng sẽ không ra tay!

Cổ Hà vội cung kính mở miệng, bày tỏ sự áy náy của mình.

Vương Song cũng không khỏi cảm thán, vẫn là có thực lực mới tốt, nếu như mình có thực lực, Cổ Hà này dám ở trước mặt mình làm càn như vậy sao, trực tiếp một bàn tay đập bẹp hắn!

Dường như không phát hiện tia dị thường trong mắt Cổ Hà, Lâm Kinh Thiên cúi đầu xuống, Vương Song rõ ràng nhìn thấy sự khiêu khích trong mắt đối phương, bên tai truyền đến một giọng nói:

- Tiểu tử, ta đã tìm xong cho ngươi tên kẻ địch này, sau này có thể vùng dậy hay không, phải xem biểu hiện của ngươi!

- Tiện thể nói một câu, quan hệ của Cổ Tháp Tông với Thanh Nguyên Tông không hề tốt đẹp gì, nghiêm túc mà nói chính là tử địch, tông môn của các ngươi trước khi xuống dốc, phía sau có dính dáng đến tông môn này!

- Cái gì, Thanh Nguyên Tông xuống dốc lại có liên quan đến Cổ Tháp Tông!

Trong lòng Vương Song chấn động!

Lâm Kinh Thiên nói xong, xoay đầu lại, nhìn Yêu Nguyệt, trên mặt lộ ra một vòng ý cười.

- Ngươi chính là đệ tử của Hàn Linh!

Nghe vậy, trong khóe mắt của Yêu Nguyệt lóe lên một tia kinh ngạc, có điều rất nhanh kịp phản ứng lại, cười ngọt ngào:

- Chính là sư của ta, chẳng lẽ tiền bối quen biết với sư phụ của ta?

- Quen, đương nhiên quen, ngươi nói có đúng hay không, sư muội!

Lâm Kinh Thiên mở miệng cười, nhìn về một bên hư không, nhìn thấy ánh mắt của Lâm Kinh Thiên, sự kinh ngạc trong mắt của Yêu Nguyệt ngày càng sâu, vội vàng quay đầu, nhìn về bên cạnh, trong hư không bên cạnh mình mười mét, không gian một trận vặn vẹo, một bóng người xinh đẹp xuất hiện. Cả người mặc váy trắng, mái tóc đen bóng dài đến bả vai, dáng người vô cùng thon thả, dung nhan tuyệt thế, giống như một bông hoa sen trắng trên đỉnh núi tuyết!

Khiến người ta kinh ngạc nhất là đôi mắt của nàng, trắng như tuyết, giống như không có đồng tử, tản ra một luồng băng giá cực độ!

- Sư phụ!

Yêu Nguyệt kinh ngạc thốt lên, nàng không ngờ tới sư phụ của mình vậy mà lại ở kế bên mình!

- Đại trưởng lão!

Mấy tên túc lão của Thần Linh nhìn thấy người này, đều biến sắc, vội cung kính chắp tay hành lễ.

Nữ tử này, chính là đại trưởng lão của Thần Linh Tông, có danh xưng là Hàn Linh tiên tử!

- Sư huynh, chúng ta đã mấy ngàn năm không gặp rồi!

Nữ tử đứng trong hư không, đôi chân ngọc trong suốt óng ánh, giống như ngọc Dương Chi thượng hạng!

- Đúng vậy, mấy ngàn năm không gặp, muội vẫn cứ phong thái rung động lòng người như thế…

Lâm Kinh Thiên nhìn vị Hàn Linh tiên tử này, tóc dài, da trắng như ngọc, trên gương mặt không tì vết có một nụ cười nhạt, giống như trăm hoa đua nở, mùa xuân khắp nơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận