Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1830: Thực lực của Tần Vũ

Sắc mặt Vương Song đột nhiên trở nên khó coi:

- Cách tấn công của nữ nhân này là tạo nên ảo ảnh. Bạch Hoa tiên tử đã hoàn toàn đắm chìm vào đó rồi.

- Ảo ảnh, không hay rồi!

Mọi người nghe vậy sắc mặt đều thay đổi. Trong tất cả thì công kích tinh thần là quỷ dị nhất, họ không biết từ lúc nào đã rơi vào đó mà Bạch Hoa tiên tử không giỏi về cái này.

Quả nhiên, sau một khắc, Bạch Hoa Tiên Tử phun ra ngụm máu. Mắt nàng mở ra ngay lập tức, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, khí tức giảm xuống đến cực điểm:

- Ta thua rồi!

Vừa tỉnh lại sau một khắc, Bạch Hoa Tiên Tử hiểu ra mọi thứ, gương mặt nàng trở nên hiu quạnh, không hề nghĩ rằng mình sẽ thua một cách thê thảm đến vậy.

Thần quang trong mắt Long Vân tiêu biến, khóe miệng cong lên, không nói gì thêm, thân hình nhanh nhẹn trở về doanh trại Dị Vực.

- Haha làm tốt lắm, Long Vân. Cuối cùng cũng đánh một trận ra trò!

Trong Dị Vực, không ít người khen ngợi hắn, ngay cả Lam công tử cũng hài lòng gật đầu, sắc mặt trở nên hòa hoãn hơn, thật hiếm đánh giá một câu:

- Tuyệt lắm!

Trong Dị Vực, không ít người khen ngợi hắn, ngay cả Lam công tử cũng hài lòng gật đầu, sắc mặt trở nên hòa hoãn hơn, thật hiếm đánh giá một câu.

Nghe thấy lời khen của Lam công tử, Long Vân vô cùng đắc ý, trên mặt nở ra nụ cười rạng rỡ.

Bạch Ngọc Tiên Tử trở về doanh trại, đám người Vương Song an ủi nàng:

- Tiên Tử đừng tự trách. Thắng bại là chuyện bình thường trên chiến trường. Công kích của nữ nhân này lại là loại ảo ảnh, cho dù đổi lại là chúng ta ra trận cũng sợ rằng không thể chống đỡ được.

- Đúng vậy, chúng ta vẫn còn hai trận nữa. Chỉ cần thắng thì bọn chúng sẽ không thể có được Lộ dẫn.

- Hai trận còn lại không thể thua nữa. Thậm chí cũng không được hòa. Nếu không, Lộ dẫn sẽ thuộc về phe kia.

Bạch Ngọc Tiên Tử nhàn nhạt nói khiến cả đám đông trở nên im lặng. Bọn họ đều biết rằng hai trận chiến tiếp theo thật sự rất tàn khốc, họ nhất định phải thắng. Nếu không tấm lộ dẫn đầu tiên sẽ thuộc về đối thủ.

- Trận tiếp theo để ta lên!

Tần Vũ trầm giọng nói.

Vốn dĩ định để Tần Vũ đấu ở trận áp chót. Bây giờ xem ra nếu không để hắn lên e rằng sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

Mọi người nghe xong đều đồng ý.

Phía doanh trại Dị Vực, Lam công tử gọi ra một người nữa. Đó là một nam tử có hai đầu vô cùng xấu xí, hai miệng chiếm gần hết cái đầu trông vô cùng dữ tợn.

- Xà Nhân, lần này ngươi nhất định phải thắng, ít nhất thì hãy hòa. Nếu không làm được thì ngươi cũng chẳng cần quay về đây.

Lam công tử lãnh đạm nói.

- Công tử yên tâm. huyết mạch Xà Nhân trong ta đã hoàn toàn tỉnh thức, dù là Tinh Chủ tôn quý đứng trước mặt cũng không thể đánh bại được ta!

Tên Dị Vực kiêu ngạo cung kính nói.

- Ừm.

Lam công tử hờ hững gật đầu. Hắn cũng biết rõ thực lực của tên đối diện nên mới phái hắn ra trận.

Tên Thiên Kiêu của Dị Vực vừa dứt lời, lập tức xuất hiện ngay tại chiến trường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía bọn Vương Song.

- Xoạt.

Cả người Tần Vũ phát ra ánh sáng, xuất hiện ngay đối diện đối phương.

- Tiểu tử, ngươi gặp được Xà Nhân ta hôm nay xui cho ngươi rồi!

Tên Thiêu Kiêu Dị Vực cười dữ tợn, chiếc lưỡi dài thè ra từ hai cái miệng của hắn.

Từ thân thể hắn phát ra một luồng khí tức hắc ám, khoảng không xung quang dường như đang bị ăn mòn.

Tần Vũ cũng không phí lời chỉ lạnh lùng nhìn đối phương. Trong lòng hắn hiểu rất rõ bản thân phải giải quyết nhanh và gọn tên kia nếu không sẽ chẳng có trận tiếp theo nào nữa.

- Giết!

Tần Vũ khẽ quát một tiếng rồi xông lên thi triển đại thuật sát cơ. Năm đạo thần quang đỏ, vàng, lục và lam hiện ra từ đỉnh đầu hắn. Ngay khi vừa xuất hiện nó bay vút lên hóa thành những cây trượng lớn nhỏ.

Không gian này nổ tung ngay lập tức, vô số mảnh vỡ bay tứ tung. Đây thực sự mới là đuổi cùng giết tận, ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của Tần Vũ.

Hắn chỉ muốn đánh một lần là xong, chỉ một chiêu tiêu diệt đối phương.

- Không ổn rồi!

Dị Vực thấy thế mặt biến sắc. Bọn hắn không hề nghĩ rằng lại quyết đoán như thế. Vừa lên đã liều mạng đến vậy, trực tiếp vận dụng thần thông mạnh nhất, và quan trọng nhất đó là sức mạnh của hắn quá đáng sợ!

- Bùm.

Cảm nhận được đợt công kích này của Tần Vũ, mặt của tên Thiên Kiêu Dị Vực trở nên vô cùng khó coi. Chẳng để ý đến cái gì, hắn gầm to một tiếng, hai đầu cùng lúc bắn ra thần quang màu xám. Tia màu xám ấy nhưng tụ trong không khí cuối cùng hóa thành một tia xám xịt đúng nghĩa.

- Đùng.

Hai đạo công kích va chạm nhau, Ngũ Sắc thần quang của Tần Vũ mang một to lớn hùng vĩ, tràn ngập khí thế không thể ngăn cản. Công kích của tên Thiên Kiêu Dị Vực này lại vô cùng quỷ dị. Thần quang màu xám va chạm với thần quang của Tần Vũ. Công kích của Tần Vũ bất ngờ hóa thành đá.

- Đây là năng lực hóa đá!

Bọn người Vương Song thấy thế, sắc mặt thay đổi kịch liệt. Vương Song nghĩ đến tên thuộc hạ có năng lực hóa đá quỷ dị dưới trái đất nhưng so sánh đối phương với tên Thiên Kiêu của Dị Vực kia thì người của hắn còn thua xa. Kiểu hóa đá này cũng có thế khiến Nguyên Lực bị hóa đá theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận