Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 461: Chu Hỏa! (2)

Đi được nửa giờ mà vẫn chưa đi được ba kilomet, Vương Song đã thấy Dương Tử mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, lắc lắc đầu, trực tiếp tiếp lên kéo nàng lại,

- Tốc đô của ngươi chậm như vậy, không biết ngươi làm thế nào mà lại chạy ra được!

Dương Tử lè lưỡi, xấu hổ nói:

- Ta chạy cả đêm mới chạy ra ngoài được, mà có mấy lần xém chút nữa bị bọn họ bắt được!

- Thôi bỏ đi, để ta mang ngươi đi lên trời để nhận biết đường!

Vương Song bảo đám người Hồng Vũ dừng một chút, bất đắc dĩ nói với Dương Tử.

Dương Tử còn chưa kịp hiểu lên trời là có ý gì thì cơ thể đã giật mình một cái, dường như nhẹ nhàng hẳn lên.

Vù vù

Gió lớn thổi có hơi mạnh qua bên người nàng, khiến nàng có chút ngơ ngác nhìn xuống phía dưới, lúc này, nàng mới phát hiện bản thân bị Vương Song xem như con gà dẫn đường, cả người lơ lửng ở giữa không trung, phía sau Vương Song có một đôi cánh màu đen đang không ngừng vỗ, khiến bọn họ cứ bay lên cao.

- A, yêu quái!

Vương Song nhìn thấy đối phương đang ngơ ngác, còn tưởng tố chất tâm lý của đối phương rất tốt, không ngờ ngay sau đó, một tiếng thét chói tai ường như sắp phá vỡ luôn màng nhĩ của hắn, hắn thiếu chút nữa mất khống chế, trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Vất vả lắm mới ổn định lại, nhìn Dương Tử vẫn gào to như cũ, trong tay lại xuất hiện một quả táo, nhét thẳng vào trong miệng nàng, tạm thời ngăn cản nàng không gào nữa.

- Không ngờ ngươi lại là giọng nữ cao! Thiếu chút nữa ngươi khiến chúng ta đều ngã xuống rồi!

Vương Song tức giận trừng đối phương một cái,

- Nếu ta thật sự là yêu quái, người đầu tiên ta ăn thịt sẽ là ngươi!

- Vậy, vậy sao ngươi lại có cánh được?

Bị chặn miệng, Dương Tử cũng không thét lên nữa, nhìn Vương Song ở trước mắt, biết lúc này bản thân phản ứng quá kịch liệt, có chút ngượng ngùng hỏi.

Nàng thật sự rất tò mò, tuy biết rằng Tiến Hóa Giả có rất nhiều loại năng lực khác nhau, bản thân Vương Song nếu là thủ lĩnh, đương nhiêu sẽ là một Tiến Hóa Giả cường đại, nhưng không ngờ Vương Song lại có thể bay.

- Cái này không phải vấn đề ngươi nên hỏi, nơi đó có phải trấn của các ngươi không?

Vương Song ôm Dương Tử, chỉ ngón tay về một nơi mà hỏi.

Dương Tử nghe Vương Song nói như vậy cho dù trong lòng có bao nhiêu nghi hoặc cũng sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám chọc giận Vương Song. Nhìn theo hướng Vương Song chỉ, con gà con cũng gật đầu.

- Được rồi, chúng ta xuống thôi!

Vương Song cẩn thận đánh giá trấn nhỏ ở xa xa, sau khi biết được phải đi như thế nào thì đưa Dương Tử đáp xuống.

Lúc này Dương Tử cũng có cơ hội nhìn mọi thứ từ trên không trung, núi cao sông dài đều ở dưới chân của mình, những thôn xóm sắp xếp không có thứ tự ở trên mặt đất, nhìn từ phía xa chỉ nhỏ bằng một bàn tay.

Nhưng còn có rất nhiều những thứ chưa được xem thì cơ thể nàng đã đáp xuống mặt đất.

- Ở trên trời thành nghiện rồi à!

Vương Song thấy bộ dáng Dương Tử giống như không muốn trở về, cười nhẹ nói. Sắc mặt Dương Tử hơi đỏ lên, cúi đầu không nói lời nào, vừa nãy được nhìn thoáng qua, nang thật sự rất thích cảm giác được bay lên không trung như vậy.

Sau đó Vương Song không đi theo đường của Dương Tử chi nữa, bản thân cõng Dương Tử trên lưng nhanh chóng đi về hướng trấn nhỏ, những người đi theo bọn họ đều là đều là những quân nhân, trèo đèo lội suốt với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ, càng đừng nói đến chuyện đi xa mấy chục kilomet.

Mọi người đi rất nhanh, không đến hai giờ, bọn họ đã tiếp cận được trấn nhỏ kia, tuy dân số ít, nhưng xem ra Tiến Hóa Giả này cũng có chút cảnh giác, ở bên ngoài trấn có một đội các đại hán mang súng ống đi tuần tra.

Vương Song nhìn thấy một đội năm người đang dần đến gần, hai tay trực tiếp nắm hai liên đạn, năm đợt kình phong trực tiếp xuất hiện, nháy mắt xuyên qua não bộ của năm người kia.

Nhìn thấy Vương Song trong nháy mắt đã giết được người ở cách đó mấy chục mét, Dương Tử không khỏi mở to mát nhìn, trong lòng càng thêm kính sợ Vương Song.

- Có thể tiếp tục đi rồi!

Vương Song mỉm cười, dẫn theo mọi người nghênh ngang đi về phía trước, không thèm che giấu gì cả, hắn đi như vậy, đối diện với những người bình thường, căn bản cũng không thèm che giấu thân ảnh, cho dù đối phương có là Tiến Hóa Giả hắn cũng không thèm lo lắng.

Hơn trăm người tiến vào thôn trấn, rất nhanh đã khiến mọi người rối loạn, một đám người sống sót quần áo tả tơi, ánh mắt chết lặng nhìn đoàn người của Vương Song, trong mắt rốt cuộc cũng hiện lên một chút dao động.

- Các ngươi là ai?

- Đứng lại!

Một đám các đại hán mang súng ống tiến đến,ước chừng có khoảng năm sáu mươi người cản đường đi của đám người Vô Song, nhưng nhìn thấy phía sau Vương Song đều là quân chính quy được vũ trang đầy đủ, bọn họ không khỏi hít sâu một hơi, cả đám nhìn nhau, trong nháy mắt đều im lặng không một tiếng động.

- Dương Tử! Là ngươi?

Đột nhiên, trong đó có một người nhìn thấy Dương Tử đang đứng kế bên Vương Song, có chút tức giận lên tiếng, dường như không ngờ Dương Tử còn dám trở về, còn mang theo rất nhiên binh lính.

- Hừ, Lý Dũng, không ngờ chứ gì, lần này ta trở về chính là muốn đòi công bằng với ác ma Chu Hỏa kia! Mấy người các ngươi là đồng bọn với hắn nên cũng đừng hòng chạy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận