Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1092: Sức mạnh khủng khiếp! (3)

Phương Thanh nhìn đám người Tô Vũ không giống như kẻ thù của Miêu Vong, mà giống như thủ hạ hơn, vì vậy, cũng không giấu giếm gì nữa, kể lại chuyện hắn phát hiện ra Miêu Vong thế nào, còn kể chi tiết từ đầu đến cuối, đương nhiên, chuyện bọn họ chặn đánh giết Miêu Vong thì bị bọn họ vô thức xem nhẹ, nếu để những cường giả khủng bố trước mắt này biết được chuyện bọn họ từng làm những chuyện như vậy với thành chủ, e rằng bọn họ sẽ tiêu đời.

- Cái gì! Thôn trưởng của các ngươi đặt tên cho hắn là Miêu Vong, còn cưới nữ nhi của thôn trưởng, có hài tử luôn sao!

Nghe đám người Phương Thanh kể lại, mặt mũi của Tô Vũ cũng ngốc trệ, có chút không tin nói.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng được một người bá đạo khiến mọi người run sợ kia lại lựa chọn kết hôn với một thôn nữ, còn có hài tử, đồng thời nghe bọn họ nói, thành chủ còn mất trí nhớ, trở thành một người vô cùng chất phác.

- Không được, để ta bình tĩnh đã, ta thật sự không thể nào tiếp nhận được quá nhiều tin tức kích thích như vậy.

Tô Vũ hít một hơi sâu. Sắc mặt trở nên quái dị nhìn Chu Vân Nguyệt, sắc mặt nàng cũng có chút khó coi.

Dù sao, trong căn cứ, rất nhiều tuyệt sắc giai lệ cũng không thể trở thành thê tử của Vương Song, ngay cả Triệu Hân, nhưng bây giờ lại có một nha đầu nông gia thừa cơ chiếm hời, nàng sao có thể phục được.

- Một nha đầu nông gia không biết gì, làm dám muốn trở thành chủ mẫu của căn cứ thành phố Giang Nam, thật sự là nằm mơ!

Nghĩ đến đây, Chu Vân Nguyệt cũng tăng nhanh cước bộ, đi về phía trước, nàng cũng muốn xem thử đối phương rốt cuộc có phải có ba đầu sáu tay không, mà có thể mê hoặc được Vương Song!

- Các ngươi không được làm loạn, Đóa Nhi là đóa kim hoa của thôn trại bọn ta, là một cô nương vô cùng tốt, bây giờ còn có hài tử của Vương Song, các ngươi không được làm tổn hại nàng!

Vương Song có chút cảnh giác nhìn hai người, trầm giọng nói, lúc nói chuyện thế này, cũng không hề gọi là Miêu Vong nữa, mà trực tiếp gọi là Vương Song, hắn cũng biết Miêu Vong chính là Chúa Tể của thành phố Giang Nam, còn là một trong những nhân vật truyền kỳ!

Hai người cũng không trả lời, mà chỉ đi thẳng về phía trước, một người thì tràn ngập hiếu kỳ, một ngươi thì tràn ngập lửa giận, có thể nói là ngọn lửa ghen ghét.

Rất nhanh đã đến thôn trại, thôn trưởng nhìn thấy đám người Phương Thanh trở về thì vội vàng tiến đến, vẻ mặt mừng như điên, đặc biệt là Phương Sơn, thấy con trai mình trở về, còn kích động đến mức phát khóc.

- Vong ca đâu? Sao hắn không về?

Lúc này, Miêu Đóa Nhi cũng vội vàng tiến đến, nhìn Phương Thanh hỏi ngay, trong mắt trở nên ngập nước.

Tô Vũ, Chu Vân Nguyệt và Ngạn Tiểu Ngư đều cẩn thận xem xét nữ tử trước mắt, muốn xem Miêu Đóa Nhi trong miệng của Phương Thanh rốt cuộc là người thế nào.

Nhìn nữ tử trước mắt yêu kiều như một đóa sen, dù có hay bắt bẻ như Tô Vũ, Chu Vân Nguyệt cũng không thể không thừa nhận trên người đối phương có một loại khí chất thanh nhã, nếu như có thể dùng một câu để diễn tả, chắc là không khác gì yêu diễm tiện hóa!

Nhưng mà, ngay cả như vậy, bọn họ cũng không thể để nữ tử thế này trở thành chủ mẫu của căn cứ thành phố Giang Nam, một là bởi vì thân phận, dù sao nữ tử trước mắt này luận bối cảnh cũng không có bối cảnh, thủ đoạn cũng không có thủ đoạn, căn bản không thể phục chúng, đây cũng là vì muốn tốt cho đối phương thôi.

Dù sao, ngay cả Triệu Hân cũng không thể trở thành thê tử của Vương Song thì nếu bọn họ biết chuyện ở đây, e rằng trước mắt sẽ không thể sống được, dù Vương Song có ngăn cản, bọn họ không dám ra tay, cũng sẽ có biện pháp khiến nữ tử trước mắt đau đến không muốn sống!

Cho nên, nhìn nữ tử trước mắt, Chu Vân Nguyệt tiến lên một bước, đạm mạc hỏi:

- Ngươi chính là Miêu Đóa Nhi?

Nhìn nữ tử trước mắt, Miêu Đóa Nhi có chút hiếu kỳ liếc nhìn nàng một chút, những người trước mắt này có chút kỳ lạ, thoạt nhìn thì là những người cùng đám người Phương Thanh trở về, chẳng lẽ cũng là những người được cứu ra.

Nghĩ đến đây, Miêu Đóa Nhi cũng vội vàng nói,

- Tỷ tỷ, ta chính là Miêu Đóa Nhi, ngươi có nhìn thấy Vong ca không? Tại sao hắn không về? Hắn không sao chứ?

Nghe Miêu Đóa Nhi cứ mở miệng ra là không ngừng nhắc đến Vương Song, sắc mặt của Chu Vân Nguyệt cũng có chút thay đổi, lập tức mất tự nhiên nói:

- Hắn không phải là Miêu Vong, hắn tên là Vương Song, còn về thân phận, hắn chính là thành chủ của căn cứ thành phố Giang Nam!

- Sau này, không được gọi là Vong ca nữa!

- Còn thành chủ, hiện tại hắn đã trở về căn cứ thành phố Giang Nam, ngươi không cần quan tâm đến!

Nói xong, Chu Vân Nguyệt cảm thấy lời nói của mình không rõ ràng, lại lần nữa nói,

- Tất nhiên, ngươi và thành chủ có một đoạn duyên phận như vậy, bọn ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể sắp xếp ngươi đến căn cứ thành phố Thượng Kinh hoặc là sống ở Kiếm Vương Thành, chắc chắn ngươi không cần lo đến cuộc sống sau này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận