Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 546: Dãy núi Đại Hưng (2)

- Cho dù là không vượt qua nhất giai cũng không xê xích gì nhiều, ta có thể cảm nhận được loại khí tức đó, đối phương dường như đang ngủ say, cũng có thể là đang đột phá.

Giọng nói nghiêm trọng của Tiểu Hổ vang lên trong đầu Vương Song:

- Khí tức của nó giống như một ngọn núi lửa đang ngủ đông, một khi chủ nhân ra tay săn giết thú vương, con biến dị thú kinh khủng đến mức tận cùng này chắc chắn sẽ ra tay!

Nghe vậy, Vương Song hít một hơi lạnh, vui mừng vì lúc mình chém giết với thú vương không làm kinh động đến con biến dị thị vừa thần bí vừa kinh khủng này, xem ra chắc là là đối phương nhận ra được mình không sinh ra uy hiếp với nó mới bỏ qua cho mình đi, nếu không, dựa vào thực lực kinh khủng của con biến dị thú này, một cái tát liền có thể đập chết mình!

Nhị giai sinh vật rốt cuộc có kinh khủng đến mức nào, Vương Song không biết, nhưng cuối cùng chu nguyên trước xả thân một đao, mượn toàn bộ vận may của thành phố Giang Nam, đánh ra một đao mạnh nhất, mới mơ hồ có loại đột phá uy lực đột phá nhất giai, đối mặt với luồng sức mạnh này, cho dù Vương Song liều mạng cũng không cách nào ngăn cản!

Nghĩ tới đây, Vương Song chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng:

- Xem ra, ta không có cách nào báo thù cùng ngươi, có điều ngươi muốn báo thù nhất định phải cẩn thận, đừng mắc bẫy của bọn chúng!

Vương Song ân cần dặn dò đối phương, hắn cũng không muốn con biến dị thú nhất giai vừa mới thu phục này vì báo thù mà chết thảm.

- Yên tâm đi, chủ nhân, ta sẽ không để cho bọn chúng liên thủ, nếu bọn chúng đánh lén ta, ta cũng đánh lén bọn họ, tìm từng con, cho dù là vua thú vương nơi rừng sâu kia cũng không thể nào nói gì!

Tiểu Hổ tràn đầy lòng tin nói.

- Nơi này là ở đâu, làm sao để đi ra ngoài?

Vương Song nghĩ tới vấn đề này, vội vàng hỏi. Hắn thu phục Xích Diễm Hổ là chuyện ngoài ý muốn, mục đích chủ yếu vẫn là xuyên qua cánh rừng rậm này, trở lại thế giới loài người. Giờ đây bị kẹt ở bên trong rừng rậm mấy ngày, mặc dù không lo chuyện ăn uống, nhưng mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy biến dị thú cũng là dường như cũng khiến hắn ngộp ngạt muốn chết.

- Ta cũng không biết, từ khi ra đời ta đã sinh sống ở nơi này, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi khỏi nơi này.

Tiểu Hổ lắc lắc cái đầu to lớn, trong ánh mắt thoáng một tia mơ màng.

Trong mắt Vương Song lóe lên vẻ thất vọng, chẳng lẽ mình còn phải bị kẹt lại trong khu rừng rậm đáng chết này sao! Có điều Tiểu Hổ ngay sau đó lại nhớ tới điều gì, có chút không chắc chắn mở miệng:

- Chủ nhân, hình như lúc ta nghe một số biến dị thú bàn luận bọn chúng nói gặp được người, rồi sau đó đã ăn sạch những người này rồi!

Người?

Ánh mắt Vương Song sáng lên, có thể có người đi qua, chứng minh chắc chắn gần chỗ ở của loài người, không khỏi vội vàng hỏi ở đâu!

Tiểu Hổ giơ móng vuốt, chỉ bên trái của Vương Song:

- Những biến dị thú kia hình như là từ hướng này tới, cụ thể ta cũng không biết!

- Được, tốt, có phương hướng là được rồi! Ta không tin đi hai ngày vẫn không đi ra được!

Vương Song không thèm để ý cười nói, mới vừa muốn rời khỏi, dừng bước lại, có chút nghi ngờ mở miệng hỏi:

- Tiểu Hổ, sau khi ta đi làm sao mới tìm được ngươi?

Tiểu Hổ là một con biến dị thú nhất giai, ở Mạt Thế này chắc chắn là có sức chiến đấu vô cùng mạnh, khu rừng rậm này lớn như vậy, lỡ như sau khi hắn đi ra ngoài lúc trở lại không tìm được Tiểu Hổ, vậy hắn thu phục con biến dị thú nhất giai này thì có ích lợi gì!

- Yên tâm đi, chủ nhân, bất luận ngươi ở nơi nào, ta đều có thể cảm ứng được sự tồn tại của ngươi!

Tiểu Hổ nháy mắt, có chút đắc ý truyền âm:

- Chủ nhân, Tinh Thần Lực của ngươi rất mạnh, hoàn toàn có thể ở cách khoảng cách rất xa truyền âm với Tiểu Hổ! Tiểu Hổ báo thù xong sẽ đi tìm ngươi ngay!

Nghe vậy Vương Song trong thử một chút, không mở miệng, mà là vận dụng Tinh Thần Lực của minh thông qua thuần thú phù văn truyền một tin tức qua.

- Tiểu Hổ, ngươi ở đâu?

Một khắc sau, rõ ràng cảm nhận được âm thanh của Tiểu Hổ.

- Chủ nhân, ta ở bên cạnh ngươi!

Trên mặt Vương Song thoáng qua một nụ cười, hài lòng gật đầu một cái, nhìn Tiểu Hổ dặn dò mấy câu, sau đó chạy theo hướng mà Tiểu Hổ chỉ.

Thấy Vương Song rời khỏi, Tiểu Hổ cũng rống lên mấy tiếng, có chút không nỡ nhìn bóng người Vương Song đi xa, chợt quay đầu chạy về phía nơi sâu trong, tốc độ cực nhanh, giống như sao rơi.

Dọc đường, thấp hơn biến dị thú nhất giai cũng vì khí thế trên người Tiểu Hổ mà run lẩy bẩy, cho dù cùng là đều là biến dị thú nhất giai tất cả đều là vô cùng cảnh giác, dẫu sao Tiểu Hổ không chỉ là biến dị hổ, vua của bách thú, còn thăng lên một cấp, thực lực lần nữa nâng cao, nhất giai biến dị thú như vậy e rằng đều không phải là đối thủ của nó.

Chuyện về sau thì Vương Song không rõ lắm, hắn không ngừng đi trong rừng rậm, từng gốc đại thụ không ngừng bị Vương Song vượt qua, dọc đường lại gặp các loại biến dị thú, Vương Song không chém giết với những biến dị thú này, mà che giấu thân thể mình, tránh tất cả biến dị thú, biết bên trong rừng rậm còn có một con biến dị thú cực kỳ kinh khủng, hắn nào dám phách lối, sợ bị đối phương để mắt tới, cho dù một con biến dị thú cấp năm cấp sáu hắn cũng không muốn đánh chết, quả thực không còn cách nào tránh né, hắn dùng thủ lôi đình thủ đoạn chém chết, điên cuồng chạy về phía trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận