Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1186: Hiểu ra (3)

Bọn họ cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp! Không chỉ bọn họ, ngay cả những người khác ở thành phố Thịnh Hải đều tò mò nhìn tất cả, cảm thấy lòng mình như bị mèo nhéo.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Nhậm Hành Viễn bên cạnh tiến lên, cầm hợp đồng lên, nhất thời sắc mặt giận dữ:

- Cái gì! Vương Song là cổ đông lớn nhất của công ty này! Xem chúng ta ngu ngốc mà đùa giỡn sao!

Lập tức có chút phẫn nộ nhìn Chu Ảnh:

- Chu Ủy Viên, mặc dù ngươi là Ủy Viên, nhưng Hoa Quốc cũng không phải chỉ có ngươi làm Ủy Viên, vu hãm chúng ta như vậy, chúng ta không phục!

- Cái gì, Vương Song là cổ đông lớn nhất của công ty!

Nghe vậy, ba người Ngạn Tiểu Ngư đều sững sờ, lập tức trong mắt bọn họ hiện lên một vòng tinh quang, đặc biệt là Ngạn Tiểu Ngư cùng Tào Vũ trong lòng đều xác định ý nghĩ của mình!

- Xem ra, thành chủ là người đứng sau tất cả rồi!

Ngạn Tiểu Ngư liếc Tần Mẫn, trong lòng nghĩ đến.

Những người khác nghe thấy lời của Nhậm Hành Viễn, sắc mặt giật mình, trong lòng bọn họ đều cảm thấy không ổn, dường như người liên lụy càng ngày càng kinh khủng, rốt cuộc Nhậm Thanh đã tạo nghiệt gì đây!

Dù cho bình thản như Trần Vĩ, trong nháy mắt bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp, âm thầm may mắn bản thân không tham dự vào, nếu không, cho dù người sau lưng mình ra mặt cũng sợ vô dụng, chỉ chuyện này cũng đã liên lụy đến người đứng đầu Hoa Quốc rồi.

- Không có gì là không có khả năng cả, hiện tại ngươi xúc phạm pháp luật, cho nên, ta có quyền đưa ngươi đi, đồng thời niêm phong tất cả tài sản của ngươi!

Chu Ảnh nhàn nhạt mở miệng, liếc nhìn Nhậm Hành Viễn:

- Hài tử của ngươi, cũng dính líu trong đó, cũng phải mang đi!

Hắn vừa dứt lời, sau lưng ba người Tào Vũ, Ngạn Tiểu Ngư dậm chân hướng về phía trước, hai người chộp lất Nhậm Thanh, một người nhào về phía Nhậm Hành Viễn!

Nhậm Thanh không phản kháng, có Chu Ảnh ở đây nếu hắn dám phản kháng, sợ rằng sẽ bị đánh chết tại chỗ!

Nhưng mà Nhậm Hành Viễn bên cạnh lại không cam tâm, muốn chạy trốn, bị Ngạn Tiểu Ngư trực tiếp đánh gãy một chân, la hét vô cùng thê thảm!

Chu Ảnh nhàn nhạt nhìn Nhậm Thanh được đưa tới trước mặt mình, một chưởng vỗ ra, phong ấn năng lượng trong cơ thể Nhậm Thanh, thậm chí còn hạn chế năng lực nói chuyện của hắn!

- Muốn trách thì trách hài tử của ngươi lấy thứ không nên lấy!

Chu Ảnh lạnh nhạt mở miệng.

Nghe thấy thanh âm này vang lên trong đầu mình, Nhậm Thanh biến sắc, trong nháy mắt giật mình, điên cuồng muốn giãy dụa, nhưng mà bị gắt gao vây khốn!

Hiện tại rốt cuộc cũng hiểu rõ, không phải vấn đề làm ăn của mình, mà chính là chuyện của Nhậm Hành Viễn cùng Tần Mẫn, nữ nhân này có liên quan đến Vương Song!

Đáng tiếc, hiện tại hắn hiểu rõ cũng không có tác dụng gì, cho dù Nhậm Thanh hối hận cũng không thể làm gì, nếu sớm biết là nguyên do này, đánh chết hắn cũng sẽ không để Nhậm Hành Viễn tiếp xúc với Tần Mẫn!

Phụ tử Nhậm Thanh bị mang đi, Chu Ảnh nhìn Tần Chính Nghĩa cùng Tần Mẫn đang mơ màng, vẻ mặt thay đổi, trở nên vô cùng ôn hòa.

- Vị này là Tần tiểu thư nhỉ! Thành chủ nhờ ta nói với ngươi, nếu như sau này gặp phải khó khăn gì, ngươi có thể trực tiếp liên hệ với ta, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ!

Chu Ảnh tiến lên, đi đến bên cạnh Tần Mẫn nhẹ nhàng mở miệng cười.

Nghe vậy, Tần Mẫn đang ngẩn người lập tức sững sờ, lập tức mở to hai mắt, dường như có chút khó tin:

- Thành chủ? Chẳng lẽ hắn thật sự là thành chủ căn cứ địa Thành phố Giang Nam!

Tần Mẫn nghĩ đến nam hài năm đó, vẻ mặt non nớt, giống như một tờ giấy trắng không nhiễm thế sự!

Không nghĩ tới bây giờ đối phương vậy mà đã trở thành đệ nhất nhân của Hoa quốc, khoảng cách giữa hai người rất xa vời!

Tần Chính Nghĩa bên cạnh trừng to mắt, hắn không biết nữ nhi mình vậy mà có quen biết với Vương Song! Hắn vô cùng nghi hoặc, chuyện gì đây chứ! Nhưng mà trong lòng hắn hiện lên vẻ mừng như điên, có mối quan hệ này, như vậy vấn đề của mình chẳng phải được giải quyết rồi sao!

- Về phần tài sản của Nhậm gia, ta sẽ cho người làm bảng thống kê, đến lúc đó trực tiếp tính vào tài khoản của Tần tiểu thư, xem như Nhậm gia đền bù tổn thất vì đã ra tay với các ngươi!

Chu Ảnh nhạt vừa cười vừa nói.

Nói xong, lần nữa lấy ra một phần văn kiện, đưa cho Tần Mẫn:

- Đây là chúng cứ chứng minh Nhậm gia hãm hại Tần gia, thành chủ cố ý phân phó ta muốn đưa đến tận tay Tần tiểu thư!

Tần Mẫn tiếp nhận văn kiện, nhưng không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm Chu Ảnh, hỏi.

- Tại sao hắn không tự mình đến!

Nghe vậy, lòng Chu Ảnh nhất thời đổ mồ hôi lạnh, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ như mây trôi nước chảy:

- Cái này, thành chủ rất bận rộn, có rất nhiều quan trọng cần xử lý, cho nên mới để cho ta tới.

- Ta thấy là hắn không muốn gặp ta!

Tần Mẫn giống như một tiểu nữ sinh ghen tuông:

- Nghe nói hắn có không ít nữ nhân, còn có một hài tử nên không dám gặp ta mà!

- Khụ khụ...

Chu Ảnh nhất thời ho khan, ba người Ngạn Tiểu Ngư bên cạnh dựng thẳng lỗ tai, tử tế nghe đoạn đối thoại của bọn họ, nhưng lúc này đều ăn ý quay đầu, nhìn lên bầu trời, giống như nơi đó có bí mật gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận