Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 590: Viếng thăm

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn nóng lạnh khủng bố đang giao nhau, sương mù màu trắng xuất hiện trên người Hoàng Cường, cơ thể hắn tựa như biến thành một cái chiến trường, một bên lạnh muốn chết, một bên lại nóng muốn chết.

- Vỡ!

Nam tử nhìn ánh sáng màu vàng trên cơ thể Hoàng cường, ánh mắt phát lạnh, khẽ quát một tiếng, lập tức ánh sáng màu lam trên tay trong giây lát phình to ra, trực tiếp nuốt ánh sáng màu vàng trong cơ thể Hoàng Cường.

Ánh sáng màu lam hoàn toàn ngăn cản được ánh sáng màu vàng, cơ thể Hoàng Cường dần dần khôi phục lại được bình thường, cả cơ thể bị ánh sáng màu lam bao bọc, tựa như trở thành một khối băng.

- Phù phù…

Sắc mặt của nam tử được gọi là lão Tôn trắng bệch một mảng, thu lại hai tay, miệng không ngừng thở hổn hển.

- Làm sao vậy, lão Tôn? Chuyện này là sao?

Người trẻ tuổi đi tới bên cạnh lão Tôn, nhíu mày hỏi, giọng điệu không có kiêu ngạo mà giống như quan tâm hỏi han như với bằng hữu. Nữ tử phía sau hắn có dáng người cao gầy kia cũng tò mò đi theo, thân là nữ nhân mà người trẻ tuổi thích nhất, nàng vẫn biết được lai lịch của lão Tôn ở bên cạnh thiếu gia, có thể nói là một thủ hạ đắc lực nhất của thiếu gia mình, không chỉ là thủ hạ mà hơn thế là một loại quan hệ bằng hữu, đối với một Tiến Hoá Giả mà nói, muốn làm thủ hạ cho bọn họ, không thể nào không có một chút năng lực siêu phàm được.

Lão Tôn không lên tiếng, vươn tay ra, ánh sáng màu vàng vô cùng nhỏ ở trong tay của hắn, được ánh sáng màu lam bao trùm, cho dù cách một tầng ánh sáng màu lam thì người trẻ tuổi cũng có thể cảm nhận được sự khủng bố của nó

- Đây là?

Người trẻ tuổi nhíu mày hỏi, liếc mắt nhìn qua Hoàng Cường đang đứng lên, trong mắt hiện lên một mạt ánh sáng lạnh.

- Có cao thủ đánh một hỏa diễm vào trong cơ thể hắn, để cho hắn cảm nhận được thống khổ khi ngọn lửa đốt người, nhưng cũng không làm cho chết người, xem ra người này đặc biệt chán ghét Hoàng Cường, nói cách khác chỉ với một ngón tay là có thể nghiền chết hắn, nhưng lại dùng dùng cách sống không bằng chết này để tra tấn hắn!

Lão Tôn thở dài, trong giọng nói có chút ngưng trọng:

- Thực lực của người này rất mạnh, đoán chừng còn lợi hại hơn ta, vừa nãy ta hoá giải năng lượng của hắn đã làm mình bị thương, nghĩ đến năng lượng này cũng chỉ là do đối phương tuỳ tay bày ra, không có bao nhiêu sức mạnh, nói cách khác, cho dù là ta cũng không có cách nào cởi bỏ!

- Nguỵ thiếu gia, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, ta bị thống khổ lớn như vậy, nhất định là có người ám toán ta! Hắn ám toán ta không sao, đây là đang đánh vào mặt ngươi! Đây là không nể mặt mũi của Thanh Long Bang!

Sắc mặt Hoàng Cường vẫn có chút tái nhợt, nhưng hắn cũng không để ý, lập tức quỳ trên mặt đất kêu rên với nam tử.

Thân phận của người trẻ tuổi này chính là con của bang chủ Thanh Long Bang Nguỵ Thông, Nguỵ Nhiên. Tuy mới chỉ gần hai mươi tuổi, chỉ là người bình thường nhưng trước Mạt Thế đã bắt đầu quản lý toàn bộ sản nghiệp Thanh Long Bang, trước Mạt Thế, Thanh Long Bang đã nổi tiếng là bá chủ thế giới ngầm của thành phố Thiên Thuỷ, kinh doanh câu lạc bộ đêm, KTV, vũ trường các loại khắp nơi vượt qua hơn hai mươi chỗ, thủ hạ tay chân hơn trăm người, Nguỵ Thông tuy là bang chủ của Thanh Long Bang, nhưng hắn cũng không quản việc, giao tất cả công việc cho hài tử của mình.

Nguỵ Nhiên cũng không phụ kỳ vọng của cha, quản lý toàn bộ bang phái gọn gàng ngăn nắp, cho dù là sau Mạt Thế, hắn cũng là dựa vào thủ đoạn hơn người mà tập hợp được không ít thủ hạ, ở Mạt Thế xây dựng lại một phần sản nghiệp to như vậy, thậm chí trong thủ hạ của hắn cũng xuất hiện vài Tiến Hoá Giả, mà lão Tôn là người mạnh nhất trong số đó, Tiến Hoá Giả hàn băng hệ cấp bảy! Cho nên mọi người không có ai dám xem thường hắn, cho dù là Tiến Hoá Giả cũng phải bình đẳng đối đãi trước mặt hắn.

m thanh vừa nãy của lão Tôn rất nhỏ, chỉ có thiếu gia và nữ tử bên cạnh nghe được, những người khác hoàn toàn không nghe được gì.

Trong mắt Nguỵ Nhiên hiện lên sát ý, quay đầu cười nói với Hoàng Cường:

- Ừ, báo thù thì chắc chắn sẽ làm, ngươi có biết là ai đã ra tay không?

- Ặc.

Hoàng Cường trợn tròn mắt, hắn đâu có biết ai đã hạ thủ với mình đâu, hơn nữa, bản thân cũng không thể đắc tội với một cường giả như vậy, công việc của hắn chính là đưa dân đen ở khu dân nghèo đi vào dãy núi Đại Hưng săn thú, những người đó mình cũng biết rõ ràng, căn bản không có khả năng là cường giả gì đó.

Đột nhiên, hắn nhớ tới một gương mặt xa lạ, đôi mắt không khỏi sáng lên, vội vàng nói với Nguỵ Nhiên một chút cảnh tượng Vương Song mạnh mẽ đi ra từ bên trong núi Đại Hưng.

Nguỵ Nhiên yên lặng nghe hắn kể lại, cẩn thận suy nghĩ một phen, miệng thì thào tự nói:

- Lạc đường, bị người mang ra, còn xa lạ, ha ha, thú vị, ta thật sự muốn xem một chút.

- Công tử, không thể, thực lực của đối phương chỉ sợ mạnh hơn ta rất nhiều, một khi hắn ra tay với ngươi, ta cũng không có cách nào ngăn lại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận