Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1935: Một giọt máu!

Nguyên thần của Vương Song vững chắc lại một tia cuối cùng, khí tức của Vương Song cũng ổn định lại.

Mặc dù luồng nguyên thần cuối cùng không tiêu tán, thế nhưng đa số nguyên thần của Vương Song đều dung nhập vào hành tinh này, giống như phân thân ngàn vạn, muốn tỉnh lại, càng thêm khó khăn.

Thời gian trôi qua, Nguyên Thần của Vương Song dần dần đưa tinh cầu lên trời, thậm chí, tất cả mọi người trên tinh cầu này, đều cảm giác được trong hư không đột nhiên có thêm một ít thứ gì đó, giống như là không khí có linh hồn.

Một tháng trôi qua, thân thể Vương Song giống như một pho tượng, không có một khí tức, thậm chí ngay cả Nguyên Thần hoa sen bảo hộ cũng đang dần dần tiêu tán.

- Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, Nguyên Thần của Vương Song cho dù được Thanh Liên bảo hộ, cũng sẽ dần biến mất.

Một bên, Tiểu Thất mở miệng nói.

- Tiếp tục như vậy, Nguyên Thần của Vương tiểu tử chống đỡ nhiều lắm cũng chỉ ba tháng nữa!

Bên ngoài, đám người Triệu Hân, Tần Mẫn nhìn thấy vậy, trong lòng càng thêm lo lắng.

Không biết đã qua bao lâu, Vương Song cảm giác suy nghĩ càng trở nên lộn xộn, giống như rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng. Nguyên thần của hắn như hòa làm một với tinh cầu này, vô số suy nghĩ truyền đến, khiến hắn cảm giác mình như một ngọn núi, một dòng sông, một gốc cỏ.

Vô số ký ức khiến Vương Song dần quên đi bản thân là ai, coi mình là hành tinh này.

Còn trong căn cứ, dù có Thanh Liên Bất Hủ bảo hộ, nguyên thần của Vương Song cũng dần phai nhạt, giống như một đóa hoa ngày càng héo rũ.

- Không ổn rồi, chúng ta phải nghĩ cách đánh thức hắn, không thể để như vậy được.

Tiểu Thất thấp giọng nói, một khi nguyên thần tiêu tán sạch sẽ, sẽ không còn có cơ hội trở về.

Thế nhưng, nên giúp Dương Phàm thế nào lại là vấn đề, bọn họ đều nhận thấy nguyên thần của Vương Song phần lớn đã dung nhập vào tinh cầu, muốn triệu hồi toàn bộ, thực sự rất khó!

-Tiểu Không, ngươi có cách nào không?

Tiểu Thất nhìn về phía Tiểu Không, Tiểu Không là khí linh của Vạn Giới Châu, nắm trong tay không gian lực, có lẽ sẽ có biện pháp.

- Nguyên thần của Vương tiểu tử đây đã dung nhập với tinh cầu, không gian lực không thể làm gì.

Tiểu Không có chút bất đắc dĩ mở miệng:

- Nếu như vừa mới bắt đầu ta tự mình vào Vạn Giới Châu hẳn sẽ có thể kéo nguyên thần của Vương Song trở về, nhưng đến lúc này, nguyên thần Vương Song đã phân tách loạn xạ rồi.

Khí tức trên người Vương Song ngày càng thấp, giống như một tảng đá, đã rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, nếu còn giảm xuống nữa sẽ không khác gì một xác chết thực sự.

Nhìn thấy tình hình, Tiểu Không cùng Tiểu Thất đều vô cùng lo lắng, Tiểu Không bất chấp, hai tay kết ấn, một hạt châu xuất hiện trên đầu Vương Song, giống như mặt trời nhỏ, hội tụ tất cả ánh sáng tứ phương!

- Đi!

Hắn quát khẽ, trên Vạn Giới Châu phát ra vô số không gian lực, vô hình vô chất, tựa như ánh sáng, tản đi trên tinh cầu này, rất nhanh, hoàn toàn lan khắp trên tinh cầu.

Những không gian lực này thẩm thấu vào cây cối trên sơn hà, muốn mang nguyên thần của Vương Song trở về, không gian lực bộc phát, rất nhiều điểm sáng lần nữa hiện lên, một lần nữa mang trở về trong cơ thể Vương Song.

Khí tức trên người Vương Song dần tăng lên, sắc mặt cũng trở nên hồng hào, không còn giống như một thi thể.

Nhưng nguyên thần của Vương Song chỉ khôi phục sáu phần, bốn phần còn lại cũng không trở về, Vương Song giống như người thực vật, yên lặng khoanh chân ngồi một chỗ.

- Đáng chết, bốn mảnh nguyên thần kia đâu, đi đâu rồi!

Sắc mặt Tiểu Không biến đổi, kinh hãi nói.

Không gian lực của hắn trải rộng khắp tinh cầu, cũng không phát hiện bốn mảnh nguyên thần khác của Vương Song!

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nguyên thần của hắn không phải đã dung nhập vào tinh cầu này sao?

Tiểu Thất mở miệng hỏi.

- Ta không rõ, vừa rồi không gian lực của ta đã dung nhập vào tinh cầu này, nhưng bốn nguyên thần của hắn đều không xuất hiện!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Không nhăn lại.

- Không tìm thấy bốn thành nguyên thần kia, cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện Vương Song tỉnh lại!

Sắc mặt Tiểu Thất vô cùng thấp giọng nói.

Mà ở trong một không gian khó hiểu, nơi đây dường như không có thời gian, không có không gian, chỉ có một mảnh "Hư vô".

Bốn mảnh nguyên thần của Vương Song nằm ở đây, đứng ở trong không gian xa lạ, Vương Song nhìn xung quanh, hết thảy đều vô cùng xa lạ, ở bên ngoài không gian này, là thời không bị vặn vẹo, giống như kính vạn hoa vậy.

- Nơi này là đâu?

Vương Song đầy nghi hoặc, địa cầu cũng có những nơi như thế này.

Một vệt sấm sét màu đen đỏ lẫn lộn từ không trung đột nhiên hiện lên, đáp xuống không gian, khuấy lên từng đợt sóng như làn nước.

Sương mù màu xám tro kéo đến, chậm rãi bao trùm không gian này, khiến Vương Song không cách nào thấy tình hình bên ngoài. Cả thời gian cũng trở nên vặn vẹo, xung quanh không ngừng truyền đến tiếng "xoẹt xoẹt", như có thứ gì đó bị cắn xé.

Vương Song cảm giác một cơn lạnh lẽo truyền khắp linh hồn mình, tuy rằng không biết sấm sét màu đỏ cùng màu đen kia là cái gì, nhưng hắn mơ màng nhận ra nếu những lôi đình này giáng xuống người, hắn chắc chắn sẽ bị xóa sổ trong nháy mắt!

- Thời không đoạn điểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận