Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1930: Trở về căn cứ địa thành phố Giang Nam! (2)

- Vương Song, ta không muốn trở thành địch nhân với ngươi chứ không phải là vì sợ ngươi, ngươi đừng có được một tấc lại tiến một thước!

Nghe thấy lời của Vương Song, đối phương cũng cực kỳ tức giận, cảm thấy mấu chốt của mình liên tục bị khiêu chiến .

- Thật sự đánh nhau, cho dù có thể đánh bại ta, ngươi cũng sẽ không dễ sống đâu!

- Được rồi, ta thật muốn thử xem, Ngụy Tinh chủ lợi hại đến mức nào.

Vương Song khinh thường nói, không muốn nói nhiều, tiến lên một bước, bàn tay biến thành đao, một đao chém xuống. sức mạnh bổ xuống.

- Rầm.

Một đạo đao quang trắng như tuyết lóe lên, giống như tia sáng đầu tiên giữa thiên địa, chiếu sáng màn đêm bao la, đám người Chu Ảnh cảm thấy mắt mình mờ đi, khi họ mở mắt ra lần nữa, họ đã thấy thiên địa cực kỳ yên tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra, đối diện, Thi hoàng lục giai cũng lẳng lặng đứng đó.

- Hả?

Tất cả bọn họ đều có chút nghi hoặc, không biết vừa rồi mình nhìn thấy là ảo giác hay thực sự.

Nhưng mà, sau một khắc, dưới ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, trên đầu Thi Hoàng lục giai một vạch nhỏ màu đỏ mảnh chậm rãi nổi lên, sau đó, vạch mảnh đỏ đó lan tràn, từ đầu đến chân, cuối cùng, nó biến thành thành hai nửa, thẳng tắp rơi xuống phía dưới.

Tuy nhiên, ngay khi Vương Song vung tay, cái xác đã bị một quả cầu lửa thiêu rụi hoàn toàn.

- Chủng tộc này đúng là khó ưa, vẫn phải tiêu diệt nó đi.

Vương Song nhìn phía dưới thi thể Thi Hoàng đối diện cùng năm thân ảnh đối diện bị dọa sợ.

- Rầm.

Sau một khắc, Vương Song xuất thủ, điểm xuống, mọi người kinh ngạc phát hiện, trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện một Tinh thần cự chỉ dài ngàn thước, tràn đầy khí tức cổ xưa cùng thăng trầm của sinh mệnh, giống như đến từ chỗ sâu trong Vũ trụ, nháy mắt rơi xuống, bao phủ Thi Hoàng thành mấy chục kilomet phía dưới, dưới ánh mắt chấn động của mọi người mà trực tiếp biến mất!

Cự chỉ biến mất, trên mặt đất xuất hiện một lỗ thủng, thậm chí từ vệ tinh có thể thấy rõ ràng lỗ sâu này sâu mấy trăm thước!

Một ngón tay có thể quét sạch một thành phố, phương pháp thần thánh này được tất cả các căn cứ địa thông qua vệ tinh nhìn thấy!

Nhìn hố lớn, Vương Song cảm thấy không đẹp lắm, vung tay lên, phía xa dãy núi đều bị hắn nắm lấy, trong tay Vương Song hóa thành bùn đất, sau đó lấp vào trong hố lớn!

Trong nháy mắt, hố lớn biến mất, lại trở nên bằng phẳng, nếu không phải biết trước đây nơi này là một tòa thành thị, sợ rằng đám người Chu Ảnh không tin nơi này từng là sào huyệt của đám Zombie!

- Được, đã giải quyết xong, chúng ta trở về đi!

Vương Song vỗ tay, quay lại và nói với đám người Chu Ảnh nhưng hắn t nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của đám người Chu Ảnh, hắn có chút bất đắc dĩ.

- Thành... Thành chủ, cái này, cái này...

Chu Ảnh cảm thấy bản thân chưa bao giờ chấn động như vậy.

Kinh thiên động địa, dời non lấp biển, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy thủ đoạn như vậy!

- Trở về rồi nói.

Vương Song cười nói, phất tay một cái, Nguyên Lực hóa thành một bàn tay lớn bao lấy mọi người, sau đó thân ảnh vừa động, bay về phía căn cứ địa thành phố Giang Nam, chỉ trong vài tức đã đến căn cứ địa thành phố Giang Nam .

Lúc này, thông qua vệ tinh đám người Triệu Hân đã sớm nhìn thấy một màn trước đó, một đám cao tầng của căn cứ địa, Vương Phong, Tần Mẫn, Miêu Đóa Nhi, Vương Cầm, Lý Tân, Tào Quân, Thu Bảo Quốc...

Mọi người kích động đứng trên quảng trường trung tâm căn cứ địa, xung quanh là vô số cao thủ, bọn họ không hiểu vì sao lãnh đạo cấp cao của căn cứ lại tụ tập ở đây, chẳng lẽ sắp có chuyện lớn xảy ra!

Khoảnh khắc tiếp theo, một ánh sáng thần thánh từ trên trời rơi xuống và đứng ở quảng trường, cùng với đám người Giang Lam, Tôn Vũ.

- Thành chủ!

- Phụ thân!

- Tiểu Song!

Những giọng nói phấn khích nối tiếp nhau vang lên, mọi người đều vô cùng phấn khích nhìn Vương Song.

Nhìn người thân bằng hữu mấy chục năm không gặp, Vương Song cảm giác như trở về nhà, khẽ cười nói:

- Ta đã trở về rồi!



Một giờ sau, trong trang viên của Vương Song.

Ngồi ở ghế đầu tiên, Vương Song nhìn căn phòng lấp đầy người, họ đều là quản lý của căn cứ địa.

- Ta rất hài lòng, ta đi xa mấy chục năm, ngươi cũng không khiến căn cứ địa lạc lối, đây cũng là chuyện ta vui vẻ nhất.

Vương Song cười tủm tỉm nói.

- Thành chủ, mấy năm nay ngươi đi đâu? Chúng ta chờ ngươi trở về, cũng không nghe được tin tức của ngươi.

Đổng Châu hỏi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đây là điều mà tất cả bọn họ muốn hỏi.

- Ta đã đi tới chỗ sâu trong Vũ trụ chỗ, là một thế giới cực kỳ mỹ diệu, cường giả vô số, cường đại hơn mình rất nhiều…

Vương Song khẽ cười một tiếng, nói ngắn gọn về những chuyện mình gặp phải ở chỗ sâu trong vũ trụ, để bọn họ biết sự khủng bố tàn khốc trong chỗ sâu của vũ trụ.

- Mặc dù thực lực của các ngươi ở chỗ này không tệ, nhưng ở trong vũ trụ, ngươi thậm chí không được xem là bia đỡ đạn nữa.

Vương Song đả kích, đây là vì tốt cho mọi người, để họ không vì lòng tò mò mà lãng phí cuộc sống một cách vô ích. Mọi người gật đầu, bọn họ sẽ không hoài nghi, dù sao thực lực của Vương Song ở đó, trước đó bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối là thủ đoạn thần linh, nhưng thực lực như vậy bọn hắn không dám tưởng tượng. Thế giới ngoài kia thực sự đáng sợ tới cỡ nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận