Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 491: Hô phong hoán vũ! (2)

Đông

Giống như sao chổi đụng vào Địa Cầu, lực lượng hỏa va chạm với lực lượng thủy bị ép đến cực hạn, dù đám người Thu Báo Quốc cách xa ngàn thước cũng đều cảm nhận sự chấn động mãnh liệt, một làn sóng xung kích khủng bố quét qua bốn phương, tạo nên một con sóng lớn gần mười thước trên mặt sông, hướng về phía bờ biển, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tôm cá trong nước đang vùng vẫy, còn có một đám thú biến dị cũng đang chống cự với sóng lớn!

Ở trung tâm của hai đòn công kích, vô số hơi nước xuất hiện, bao phủ lấy bóng dáng của Vương Song và Thủy Mãng, làm cho người khác không nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Long Quy và Thu Ảnh Đồng ở một bên không bị ảnh hưởng, thực lực của bọn họ không tệ, loại tác động này không ảnh hưởng đến họ, nhưng đám người Thu Báo Quốc thì khác, bọn họ nhìn thấy sóng lớn cao tới mười thước thì sắc mặt ngay lập tức biến đổi.

- Lùi, mau lui lại, lui ra ngoài ba dặm!

Thu Báo Quốc hét lớn, tất cả mọi người đều giống như ngựa vó, không ngừng chạy về phía sau, ngay cả lều trại cũng không cần.

Sóng lớn ập tới nhấn chìm mọi thứ trên bờ, một số tòa nhà trực tiếp bị sóng lớn cuốn trôi, doanh trại ban đầu của đám người Thu Báo Quốc cũng bị cuốn theo, may mắn là bọn họ đã nhanh chóng rời khỏi, nếu không, bọn họ nhất định phải hứng chịu hậu quả lớn từ cơn sóng này!

- Không biết Thành chủ chiến đấu như nào rồi?

Tất cả mọi người đều không để ý đến tổn thất của doanh trại, chỉ cần Vương Song thắng, tất cả đều là chuyện nhỏ. Lương Vân Hải nhìn thấy mặt sông đằng xa sương mù dày đặc, tò mò mở miệng nói.

- Tin tưởng Tiểu Song, hắn có thể từ một sinh viên đại học bình thường trở nên giống như hiện tại, ta tin hắn sẽ không làm mọi người thất vọng!

Thu Báo Quốc nhàn nhạt mở miệng nói, cực kỳ tin tưởng Vương Song.

- Ta cũng tin tưởng Thành chủ!

Hồng Vũ ở một bên nhìn chằm chằm đằng xa, nghe được âm thanh của những người khác, lạnh nhạt nói.

Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, hơi nước màu trắng chậm rãi tiêu tán, lộ ra tình hình trong đó, trên thân thể Thủy Mãng xuất hiện một cái lỗ máu to bằng nắm tay, trước sau trong suốt, lân phiến màu xanh cũng vỡ vụn không ít, huyết nhục ở giữa rõ ràng đã bị thiêu cháy, mơ hồ bốc lên một mùi thơm giống như thịt nướng.

Vương Song bình tĩnh đứng giữa không trung, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thủy Mãng trước mắt, không dám khinh thường chút nào. Vết thương đó chẳng là gì so với thân hình khổng lồ của con Thủy Mãng này, giống như một người bị kim đâm vào ngón tay, tuy rằng đau, nhưng lại không trí mạng, chỉ làm cho con thú biến dị này càng thêm phẫn nộ.

Quả nhiên, con Thủy Mãng này cảm nhận được sự đau đớn trên thân thể, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng, gầm to một tiếng giống như sấm sét, đất trời bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, lúc đầu rất nhỏ, nhưng càng lúc càng to, đồng thời, từng hạt mưa rơi xuống, rơi vào trong sông, nổi lên thành gợn sóng.

Vù vù…

Tích tắc, Tích tắc...

Giống như ông trời nổi giận, cuồng phong không ngừng gào thét, mưa cũng càng lúc càng lớn, dần dần trở thành nước lũ, đất trời âm u, sương mù lạnh lẽo. Nhưng kỳ lạ là gió bão chỉ bao phủ khu vực trên sông, chỗ của đám người Thu Báo Quốc vẫn là một mảng trời quang nắng gắt.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Song nheo mắt, nắm chặt trường kiếm trong tay.

- Đây là thuật hô phong hoán vũ của con Thủy Mãng này! Xem ra trận chiến trước chỉ là trận đánh nhỏ, nó không thật sự nghiêm túc!

Các loại lực lượng trong cơ thể Vương Song biến động, một chiêu này của đối phương làm cho hắn cảm nhận được một sự uy hiếp, nếu như không nghiêm túc, chỉ sợ hắn sẽ phải chịu tổn thất lớn!

Oanh

Trong màn mưa, vô số cuồng phong không ngừng ngưng tụ, cuồng phong không có hình thù, nhưng lúc này lại xuất hiện một cơn cuồng phong màu đen nhạt, lúc đầu chỉ có một ít, nhưng cuồng phong ngưng tụ càng lúc càng mạnh, càng ngày càng nhiều, không chỉ có cuồng phong, mà ngay cả mưa rơi xuống, từ trong suốt cũng dần lặng lẽ biến đổi thành màu đen, hơi thở hủy diệt từ trong mưa bão truyền đến.

- Chuyện gì vậy, phong vũ đều biến thành màu đen rồi!

Đám người Thu Báo Quốc ở phía sau nhìn thấy rất rõ ràng, giật mình hoảng sợ, mặc dù khoảng cách xa, nhưng bọn họ cũng mơ hồ cảm nhận được khí tức hủy diệt ẩn giấu trong đó, một chiêu này của Thủy Mãng nhất định là vô cùng đáng sợ.

- Đây mới là kỹ năng vô địch chân chính của con thú biến dị này!

Đàm Long nhìn cảnh này, miệng thì thào nói, hắn biết được năng lực của hai con thú biến dị này từ trong Thiên Thư, cho nên, tới bây giờ hắn cũng không dám có chủ ý gì với Long Giang, nếu như chọc giận hai con thú biến dị này, cho dù hắn có Thiên Thư cũng chưa chắc có thể bảo mệnh!

Vương Song đã chọc giận Thủy Mãng nơi này, khiến nó tức giận bộc phát ra thực lực của mình. Phía bên kia, Thu Ảnh Đồng bị Huyền băng hàn khí của Long Quy bao phủ, một cỗ hàn ý rét lạnh xuất hiện dường như muốn làm đông cứng linh hồn của nàng. Áo giáp trên người Thu Ảnh Đồng trực tiếp nổ tung phát ra hỏa diễm màu xanh đậm hừng hực, giống như một con phượng hoàng màu lam, bao phủ toàn thân nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận