Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 218: Thoát khỏi nguy hiểm! (2)

Giống như có cái gì đó mới sụp đổ, đám người Chu Ảnh ở trong chiến trường, thủ lĩnh Biến dị thú phát hiện người bị trọng thương vậy mà lại nguyên vẹn quay lại, tiếp tục tấn công bản thân, không thể kìm nén sự phẫn nộ, cũng không thèm trân trọng năng lượng của bản thân nữa, một vầng ánh sáng màu vàng đất xẹt ngang qua, từ chi lần nữa dậm mạnh xuống đất, mặt lại nứt ra, những hòn đá nhỏ hơn lúc trước bay lên, một mòn hòn đều to bằng một nắm đấm, giống như mưa đá lao thẳng về phía mọi người.

- Không hay rồi, tránh mau!

- Không được, không kịp nữa rồi!

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, muốn tránh đi thật nhanh nhưng mà tốc độ của những hòn đá đó rất nhanh, bọn họ đều bị đập trúng, từng bóng người bay ra ngoài.

- Phù.

- Phù.

Đám người Chu Ảnh, Vương Hổ lần lượt hộc máu, ngã rạp xuống đất, có điều lần này Biến dị thú không trấn áp được bọn họ. Dù sao liên tục tiêu hao tấn công liên tục, sử dụng kỹ năng lớn mạnh như vậy, cho dù nó có là Biến dị thú cấp bảy, cũng sẽ tiêu hao hết năng lượng trong cơ thể. Nhưng may là chỉ cần đứng trên mặt đất, như vậy có thể không ngừng hấp thụ sức mạnh của mặt đất hồi phục năng lượng, do đó cũng không cần lo lắng quá.

- Biến dị thú này sao lại khủng khiếp quá vậy, không ngờ tất cả Tiến hóa giả ở đây cũng không phải đối thủ của nó!

Sắc mặt Triệu Hân khó coi, lo lắng lẩm bẩm trong miệng.

- Không biết, Vương Song có lẽ biết, tiếc là…

Hoàng Thiên Hằng ở bên cạnh thở dài một hơi lên tiếng, hắn đã ra hiệu cho người bên cạnh chuẩn bị nổ súng rồi, cho dù biết là vô dụng nhưng hắn vẫn muốn liều một phen, một khi để đám Biến dị thú xông qua đây, không những chỉ có mình mà cả thị trấn này e là đều sẽ bị giết sạch.

Đám người Lý Tân đều không giấu nổi sự tuyệt vọng, nhìn những Biến dị thú tứ chi đạp xuống đất, phát ra âm thanh “sột soạt”, trong lòng dần trở nên nguội lạnh. Động tác trên tay cũng ngừng lại, nhưng thấy sự chế giễu trong ánh mắt của đám Biến dị thú đang tiến tới gần.

- Tiểu Song, tiêu rồi!

Trong đầu mọi người đều ồ ạt nghĩ đến ý nghĩ này. Không nén nổi bi thương tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.

Đúng vào lúc này, mọi người gần như nghe thấy một âm thanh rạn nứt vang lên, ngơ ngác quay lại, hình như nghĩ ra được gì đó, đồng loạt quay đầu, ngọn núi bị đập nát được một phần nhỏ xuất hiện một khe nứt nhỏ. Mà bọn họ cũng biết rất rõ, điều này tuyệt đối không phải là do đám người Lý Tân lúc nãy tạo thành.

Vừa nghĩ đến đây, trong mắt bọn họ đột nhiên sáng lên, gần như thấy được hy vọng trong chốc lát.

Biến dị thú cũng như vậy, bước chân dừng lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, con mắt to bằng cái chuông đồng khẽ nheo lại, ngấm ngầm toát ra sự nguy hiểm.

- Có phải là Tiểu Song không?

Đám người Lý Tân tràn ngập hy vọng, trong lòng không ngừng lẩm bẩm.

Triệu Hân cũng như vậy, ánh mắt trong tích tắc xuất hiện một vầng ánh sáng, cả người dường như trở nên ung dung khoan thai.

Dưới sự chú ý của mọi người, ngọn núi phát ra âm thanh “răng rắc”, “răng rắc”, vết nứt càng lúc càng khuếch tán ra, rất nhanh vết nứt đã bao trùm lấy cả ngọn núi, giống như mạng nhện vậy.

- Đùng.

Tiếp đó là một tiếng nổ lớn, cả ngọn núi lập tức nổ tanh bành, vô số hòn đá bay tung tóe, bay tứ phương tám hướng, thời gian ngưng đọng, mặt đất chấn động, bụi bay đầy trời.

- Bịch bịch.

Tiếng bước chân vang lên, dường như đạp thẳng vào lòng của mọi người, nhịp tim cũng tăng dần theo tiếng bước chân đi tới. Từng đôi mắt nhìn chăm chăm với bóng hình của người đó.

- Đùng.

Nối đuôi tiếp bước chân, mọi người dần nhìn rõ hơn bóng hình của người đó, đúng là Vương Song, lúc này áo quần trên người cũng đã rách nát hết, máu tươi không ngừng dọc theo quần áo chảy xuống đất. Duy chỉ có ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo tàn khốc, sắc nhọn giống như lưỡi dao, từ từ bước ra. Mặc dù toàn thân chấn thương nghiêm trọng, nhưng mà khí thế toát ra gần như đã đạt đến đỉnh điểm!

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Vương Song mọi người vô cùng kinh ngạc, gương mặt tràn đầy vui mừng phá tan sự ngưng trọng lúc nãy.

- Tiểu Song, ngươi không sao chứ?

Đám người Lý Tân vội vã tiến lên. Vương Song khoát khoát tay không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm Biến dị thú lúc nãy vừa trấn áp mình!

Vừa rồi trong nháy mắt cứ tưởng bản thân thật sự bị trấn áp rồi, mặc dù chỉ là cấp bảy, nhưng mà thủ lĩnh Biến dị thú này có đủ năng lực để trấn áp Biến dị thú cấp tám bình thường! Toàn bộ năng lực của hắn đều được phát động. Hắc Hùng Khải Giáp——phá! Thuẫn thuẫn ——phá! Mặc dù không giữ lại được chút gì nhưng vẫn bị trấn áp xuống đất, Vương Song cứ nghĩ là mình chết chắc, nhưng hắc động không chút động tĩnh tuôn trào một luồng năng lượng mãnh liệt, nguồn năng lượng này không ngừng chảy vào trong cơ thể, trong nháy mắt bản thân dường như có được sức mạnh cấp bảy kinh khủng, vung đao chém một nhát, ngọn núi bị mình dứt khoát chém tan nát!

Có điều bây giờ, nguồn năng lượng kia đã theo nhát đao đó biến mất, Vương Song cuối cùng đã hiểu những tên kia vì sao lại ôm khư khư hắc động đó không buông rồi, hoá ra là có thể dự trữ năng lượng lúc trước bản thân giết chóc hấp thụ được, trong thời khắc mấu chốt có thể trở thành con át chủ bài, bộc phát ra trong tức khắc, Vương Song âm thầm đánh giá uy lực của nhát chém đó vậy mà đã gần đạt đến cấp chín tiến hoá rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận